Nhập tài sản chung trong hôn nhân

Chủ đề   RSS   
  • #11902 16/09/2009

    tranvinh_61

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:02/08/2008
    Tổng số bài viết (29)
    Số điểm: 20
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 0 lần


    Nhập tài sản chung trong hôn nhân

    Tôi có 1 tình huống sau mong được cho ý kiến :

     -         Chị tôi kết hôn vào năm 1993 . Anh rể tôi đứng tên sở hữu hợp pháp một căn nhà từ năm 1992 ( trước khi kết hôn).

    -         Vào năm 2006 anh rể tôi vướng vào 1 tranh chấp có liên quan đến căn nhà. Người khởi kiện cho rằng anh rể tôi chỉ là “người đứng tên giùm” . Chị tôi được Tòa án xác định là “người có nghĩa vụ và quyền lợi liên quan” ( vì là vợ )

    -         Trước phiên xét xử , chị tôi trình ra một văn bản viết tay có nội dung : anh rể tôi đồng ý nhập tài sản riêng (căn nhà) vào tài sản chung của vợ chồng (cho chị tôi được đồng sở hữu). Văn bản viết tay này có chữ ký của cả hai vợ chồng , ngòai ra còn có hai người hàng xóm (bạn) làm chứng và tất cả được ký vào năm 1995 . Chị tôi có yêu cầu là :  quyền sở hữu ½ căn nhà này là của chị đã được xác lập, vậy trước tiên phải xem xét đến quyền sở hữu thực tế của chủ sở hữu . Về  ½ căn nhà còn lại là của anh rể tôi , Tòa án cứ việc giải quyết tranh chấp theo pháp luật .

    -         Văn bản viết tay này bị Tòa án bác với lý do “ không có chứng thực của chính quyền ”, như vậy, quyền sở hữu của chị tôi bị tước đọat một cách nhẹ nhàng !

     Xin cho hỏi :

    * Nhận định của Tòa án có đúng Pháp luật không ?

    * Chị tôi phải dùng căn cứ pháp luật gì để kháng cáo để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình ?

    * Theo điều 13, Nghị định 70/2001/NĐ-CP :

    Việc nhập tài sản là nhà ở, quyền sử dụng đất và các tài sản khác có giá trị lớn thuộc sở hữu riêng của một bên vợ hoặc chồng vào tài sản chung của vợ chồng theo quy định tại khoản 2 Điều 32 của Luật Hôn nhân và gia đình phải được lập thành văn bản, có chữ ký của cả vợ và chồng. Văn bản đó có thể được công chứng hoặc chứng thực theo quy định của pháp luật.

    Câu : “Văn bản đó có thể được công chứng hoặc chứng thực theo quy định của pháp luật.” phải được hiểu và vận dụng trong thực tế như thế nào ? Có ứng dụng được cho trường hợp nêu trên không ?

    Rất mong sự góp ý của các bạn.

     
    47247 | Báo quản trị |  

Like DanLuat để cập nhật các Thông tin Pháp Luật mới và nóng nhất mỗi ngày.

9 Trang <123456>»
Thảo luận
  • #11923   25/12/2008

    ONENIGHTSTAND
    ONENIGHTSTAND

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/11/2008
    Tổng số bài viết (33)
    Số điểm: 90
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    Tôi nghĩ chúng ta nên bàn về khía cạnh pháp lý thì hơn

    Bạn đưa ra câu hỏi nhưng có nói về thái độ, cách cư xử mà theo bạn là không công bằng của thẩm phán, theo tôi nghĩ không nên đưa vào đây, vì đó là việc khác, hơn nữa cũng khó kiểm chứng được vì chỉ duy nhất thông tin từ bạn. Do đó, theo tôi nghĩ không nên bàn chuyện này và chúng ta chỉ bàn về khía cạnh pháp lý của vấn đề.
    Tôi chỉ có băn khoăn như sau:

    1. Bạn không hề cung cấp bất kỳ một thông tin gì về chứng cứ mà C trưng cho Toà để đòi lại nhà cả. Đó là những chứng cứ gì? Sức nặng về hiệu lực pháp luật của những chứng cứ đó là gì? Nếu chứng cứ của A và B đủ mạnh thì không cần phải lăn tăn về thời hiệu khởi kiện hay việc khác.

    2. Bạn nói là tài sản chung của vợ chồng nhưng mỗi người lại tự bảo vệ phần quyền tài sản của mình trong đó, tôi nghĩ cũng độc đáo. Tuy nhiên bạn nên nhớ rằng  sở hữu chung của vợ chồng là sở hữu chung hợp nhất mà theo định nghĩa  của bộ luật dân sự  về sở hữu chung hợp nhất là sở hữu chung mà trong đó phần quyền sở hữu của mỗi chủ sở hữu chung không được xác định đối với tài sản chung. Nghĩa là không thể xác định trước phần quyền tài sản của A là 1/2 hay 50% và B tương tự như vậy mặc dù tài sản chung đó có thể phân chia. Quyền, nghĩa vụ đối với sở hữu tài sản chung của vợ chồng là quyền, nghĩa vụ bao trùm toàn bộ tài sản đó, chứ không thể xác định như kiểu B cho rằng quyền tài sản của B là 1/2 căn nhà nên B phải có trách nhiệm và tương tự A cũng phải có trách nhiệm đối với 1/2 ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của A.

    3. Việc đầu tư cải tạo lại nhà không thuộc sở hữu của mình cũng là chuyện khá phổ biến, ví dụ trong trường hợp nhà cho thuê, người cho thuê đã cải tạo cho tốt hơn để ở hoặc tạo lập xây dưngj tài sản mới trong khuôn viên của nhà cho thuê. Ví dụ Vấn đề này được đề cập trong nghị quyết 58 của quốc hội về giao dịch nhà ở truớc 1/7/1991. Do đó, việc bạn cho rằng không ai bỏ tiền ra đầu tư vào tài sản không thuộc sở hữu của mình không có căn cứ vững chắc 100% vì có những ngoại lệ như ví dụ của tôi đưa ra được pháp luật thừa nhận.

    4. Việc chứng minh B bỏ tiền vào cải tạo nhà như là bằng chứng của tài sản chung của vợ chồng cũng không có ý nghĩa lắm vì trong truờng hợp C chứng minh được nhà là nhà của C thì Toà sẽ xem xét đến khoản đầu tư cải tạo này, bất kể tiền đó của A hay của B, hay của người khác góp vào để kải tạo nhằm mục đích cho thuê như bạn đã nói.

    5. Tôi vẫn giữ quan điểm B đòi 1/2 ngôi nhà là điểm yếu của A và B khi A và B theo bạn nói là có quyền sở hữu chung đối với ngôi nhà mà vợ (B) lại chỉ đòi 1/2 ngôi nhà, còn 1/2 ngôi nhà thì thuộc trách nhiệm của A. Lý luận của B rất khó được chấp nhận nếu lý luận theo kiểu : Nếu A không chứng minh được thì phải chịu thiệt, còn B thì được 1/2 nhà rồi nên không quan tâm đến việc chia chác 1/2 ngôi nhà còn lại.Như bạn thuongluong306 đã comment rất hay là không thể có chuyện toạ sơn quan hổ đấu trong chuyện này được.

    6. Nếu tiếp cận theo cách khác thì yêu cầu của B có vẻ giống yêu cầu chia tài sản chung của vợ chồng trong thời kỳ hôn nhân nhưng lại không giống vì khi xác nhận rằng C có quyền tranh chấp quyền sở hữu 1/2 ngôi nhà còn lại, B mặc nhiên gián tiếp thừa nhận rằng quyền sở hữu chung của ngôi nhà đó là không chắc chắn. Đáng lẽ B phải cùng A phản đối yêu cầu của C rằng ngôi nhà đó thuộc quyền sở hữu của A và B chứ không cần đưa ra yêu cầu chia ngôi nhà đó. Khi không chứng minh được tài sản đó là của A và B thì vẫn còn cửa chứng minh là thuộc sở hữu của riêng A. Vấn đề ở đây là sự lựa chọn chứng minh theo cửa nào thuận lợi nhất. Nếu theo kiểu A và B cùng sở hữu mà yếu  chứng cứ thì chọn A sở hữu riêng.

    6. Tôi lại có một phỏng đoán tiếp là trong trường hợp này thực chất là tranh chấp tài sản là nhà do cha, mẹ hoặc người thân của A đã  nhờ A đứng tên hay cho luôn 2 vợ chồng nhưng do vợ chồng A và B ly hôn nên xảy ra tranh chấp về quyền sở hữu ngôi nhà vì bên nhà chồng /vợ đòi lại ngôi nhà đó với lý do nhờ A đứng tên hộ hoặc cho ở nhờ mà thôi. Do đó mới xuất hiện yêu cầu của B đòi 1/2 ngôi nhà và không quan tâm đến 1/2 ngôi nhà còn lại.
    Đây là lý do tại sao không chứng minh tài sản thuộc về riêng của A. Nếu chứng minh theo hướng này thì B ra đi với hai bàn tay trắng.

    Suy đoán của tôi dựa trên thông tin của bạn cung cấp để nói rằng việc xác định tài sản nhà đất là của riêng A chứ không phải của A và B để loại bỏ yêu cầu chia 1/2 nhà của B

    "Trong quá trình tố tụng , B được xác định là người có “nghĩa vụ và quyền lợi liên quan” nhưng thực tế Thẩm phán lại muốn gạt B ra khỏi vụ tranh chấp này để ‘dể bề xử lý ’ : ép A phải nói rằng đây là tài sản riêng không liên quan đến B ; khi A phản đối lại chuyển sang B ‘họanh họe ‘ về tài sản được thừa kế riêng , về giấy thỏa thuận không có chứng thực , về việc sửa nhà tại sao không có giấy phép , không lưu hóa đơn , . . . . Nói chung là rất khó hiểu , rất tinh vi !!  Tất nhiên, B cũng thực hiện nghĩa vụ chứng minh theo pháp luật nhưng thật vô ích , mọi chứng cứ  và trình bày đều bị rơi vào ’sự im lặng đáng sợ ’ ."


    Trên thực tế tranh chấp này xảy ra rất nhiều, khi hai vợ chồng đuợc bố mẹ chồng hay bố mẹ vợ cho nhà đất hoặc nhờ đứng tên hộ vì lý do tế nhị nào đó nhưng bố mẹ chồng hoặc bố mẹ vợ không có văn bản cho nhà đất đó hoặc văn bản thể hiện con đứng tên hộ quyền sở hữu tài sản đó cho bố mẹ. Xét về khía cạnh đạo đức và tập quán của người Việt Nam, rất hiếm khi vợ chồng được bố mẹ chồng hoặc bố mẹ vợ cho tài sản là nhà đất mà hai vợ chồng lại yêu cầu phải có giấy xác nhận rằng bố mẹ đã cho hai vợ chồng tài sản đó. Nếu là bạn, Bạn thì nghĩ sao khi bố mẹ bạn được bạn yêu cầu bố mẹ viết giấy này? Chắc bố mẹ bạn sẽ nghĩ là con rể hay con dâu sao mà chắc lép vậy? Có khi bố mẹ bạn sẽ nổi giận và thay đổi ý định không cho nữa vì nghĩ rằng con dâu con rể không tin tưởng mình cho nhà đất mà còn bắt ký giấy xác nhận điều đó. Trong trường hợp bố mẹ nhờ con đứng tên tài sản cũng tương tự mà thôi. Bố mẹ sẽ nghĩ mình nhờ con đứng tên, nó là con của mình đẻ ra, làm sao nó dám chiếm đoạt tài sản của mình mà mình phải viết giấy xác nhận là mình nhờ nó đứng tên?! Chính văn hoá xử sự này của người Việt Nam, dựa trên tình cảm khi giao dịch tài sản lmà không thực hiện các thủ tục pháp lý chuyển quyền sở hữu tài sản là nguyên nhân của rất nhiều tranh chấp về tài sản xảy ra sau này.

    Tôi nghiêng về suy đoán là tranh chấp tài sản là nhà đất trong quá trình ly hôn mà người khởi kiện là bố mẹ chồng của A đứng tên khởi kiện A với lý do nhờ đứng tên hoặc cho ở nhờ. Việc kiện tất nhiên để loại bỏ việc B có thể được chia tài sản đã được bố mẹ cho A nhưng không có giấy tờ xác nhận việc này.


     
    Báo quản trị |  
  • #11924   25/12/2008

    thuongluong306
    thuongluong306
    Top 150


    Cao Bằng, Việt Nam
    Tham gia:17/10/2008
    Tổng số bài viết (644)
    Số điểm: 1670
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 36 lần


    Trong vấn đề này tôi thấy anh ONENIGHTSTAND phân tích khá kỹ càng và chau chuốt rất cụ thể và đó là sự nhiệt tình đáng trân trọng. Ngày hôm nay đợi mãi không thấy anh tranvinh_61lên tiếng, tôi nghĩ rằng khi vấn đề đưa lên đây thì mọi sự nhận xét, phân tích rất khách quan, có thể chưa đúng với bản chất vụ việc, rất mong sự phản hồi của anh.

    Mong các luật sư dày dặn kinh nghiệm lên tiếng, sao không thấy LS MaiXuanHuong lên tiếng nhỉ?

     
    Báo quản trị |  
  • #11925   26/12/2008

    tranvinh_61
    tranvinh_61

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:02/08/2008
    Tổng số bài viết (29)
    Số điểm: 20
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 0 lần


    Gởi bạn thuongluong306

    Tôi hiểu cảm giác của bạn thuongluong306 . Khi mới nghe B kể qua sự việc tôi cũng có ‘cảm giác’ tương tự vì : không có ‘lửa’ làm sao lại có ‘khói’ ? Nhưng nói vậy thôi, tôi vẫn thấy có điều gì đó ‘lợn cợn’, không hợp lý trong vụ việc này  . Sau một thời gian dài nghiên cứu và trao đổi (vì tôi không làm trong ngành pháp luật) tôi nhận thấy : tình tiết của vụ việc rất mù mờ , người đốt ‘lửa’ là C (tất nhiên !) và người đổ thêm xăng , giúp thổi bùng lên ngọn lửa cho nó có ‘khói’ là Tòa án ( do vô tình , yếu kém nghiệp vụ hoặc cố ý , . . .  thì cũng là ‘cảm giác’, chưa khẳng định được ! ).

      Nhận định trên của tôi có thể là chưa khách quan (!) nhưng ít ra nó cũng dựa vào các quy định chung của pháp luật dân sự trong giải quyết các tranh chấp dân sự : phải dựa vào các chứng cứ hợp pháp ; chỉ nhận định dựa vào chứng cứ ; không bỏ qua chứng cứ để suy diển theo chủ quan ‘niềm tin nội tâm’. Chứng cứ và yêu cầu đến đâu thì tóa án xem xét và xử đến đó ! Tôi đang thu thập các dữ liệu để giúp B ( và dĩ nhiên cả A) đấu tranh trên cơ sở pháp luật để chống lại những nhận định NHÂN DANH pháp luật nhưng chỉ dựa vào ‘cảm giác’ .

      Như tôi đã nói ở trên, tình tiết vụ việc này rất mù mờ , từ “mù mờ” này có nghĩa là chứng cứ do C ( nguyên đơn) chỉ là những lời khai bằng miệng ( tất nhiên không thể nào xác minh được nên Tòa án ‘mặc nhiên’ công nhận – không cần phải đặt vấn đề xác minh đúng –sai cho mất công ! ) . Tôi xin nhấn mạnh : theo toàn bộ hồ sơ của vụ việc này thì C không có bất kỳ một chứng cứ hợp pháp nào ngoài nhưng lời khai ….. bằng miệng ! Tòa án ‘mặc nhiên’ công nhận để biến những lời khai,  ‘cảm nhận ’ của C thành ‘cảm nhận’ của Tòa án , xem chúng là những chứng cứ  ‘có căn cứ ’ và dựa vào đó mà tuyên án. Thật đơn giản !!!.    Để dể hiểu tôi có một thí dụ vui , nôm na như sau : AB là bạn . B đến A chơi và có ăn , ở , ngủ nghỉ tại nhà của A ( một vài ngày hay một tuần cũng được) . Sau đó B khởi kiện A ra tòa án để đòi A phải giao lại căn nhà cho B , lý do : vì A đã đồng ý cho B căn nhà nêu trên (từ  . . .rất lâu rồi !), nay có điều kiện nên B muốn nhận nhà . Tòa án thụ lý với nhận định : Tuy lời trình bày của B chỉ là trình bày miệng ,không có giấy tờ ,văn bản để chứng minh nhưng có thể xem đây là 1 chứng cứ ‘có căn cứ ’ :  đã có một thời gian A cho B  cư ngụ , ăn , ở  trong căn nhà này , nên nay nếu A cho B  quyền sở hữu thì cũng là hợp lý , là đủ cơ sở, chấp nhận được! Tòa tuyên “A ( tất nhiên là cả vợ , con , . . .) đi ngay để giao lại nhà cho B .”      Thí dụ này có cho bạn ‘cảm giác’ gì không ?

      Có thể bạn cho đây là thí dụ có ý “bôi bác” nhưng trong thực tế ( có thể khác đôi chút về tình tiết, thời gian, quan hệ pháp luật,. . . ) cách nhận định theo ‘cảm giác’ , ‘niềm tin nội tâm’ như trên đã có xảy ra nhiều ( theo tin tức của báo giấy , báo mạng,  . . . ) và cụ thể là trong vụ việc tôi đang tham gia thảo luận này .

      Theo tôi , trong tố tụng còn rất nhiều chuyện phải bàn (nói cho oai như vậy thôi) , chứ tôi và bạn (nếu sai thì tôi xin lỗi vì chưa rõ về bạn ) chỉ là những công dân bình thường thì chưa có tư cách để xen vào ‘chuyện của người lớn’ . Như vậy,  trong vụ kiện này thì việc Tòa án đồng ý hoặc không đồng ý là việc riêng, theo chủ quan của cácThẩm phán , đương sự trong vụ án nếu thấy sai muốn can thiệp cũng không được (mà chỉ có quyền kiến nghị lên tòa án cấp trên ) nên, chúng ta ( chị B, anh A) phải và chỉ được phép dựa vào quy định pháp luật cụ thể để chứng minh rằng mình đúng (và tòa án đã xử là sai ) để qua đó mong các Tòa án cấp trên (trình độ pháp luật, nghiệp vụ và công tâm cao hơn – chỉ trọng chứng chứ không trọng cung ) minh xét lại toàn bộ vấn đề .

      Bạn thuongluong306 có đặt câu hỏi rằng : “nếu người khác gửi nhờ tài sản, hoặc cho sử dụng đất tạm thời nhà họ và vợ chồng lấy tài sản đó hợp nhất thành tài sản chung rồi sảy ra tranh chấp cứ thế vợ được quyền sở hữu 1/2 tài sản sao ???”

      Theo tôi có lẻ bạn chưa xem kỹ các chi tiết của vụ việc này như tôi đã nêu . Nếu tình huống đúng như câu hỏi ( vấn đề ) của bạn thì đâu có gì phải bàn . Xin bạn chú ý tình huống của vụ việc này không phải như vậy , vụ việc này đã được tòa án xử xong rồi và theo tôi tất nhiên là xử sai nên nay B mới nhờ tôi ( và dĩ nhiên là cả Luật sư ) dùng chính các quy định pháp luật để phản bác lại những hành vi tố tụng ,nhận định sai pháp luật  của tòa án .

    Mọi phản biện và góp ý của bạn thuongluong306 và các bạn tôi đều rất trân trọng vì các bạn đang góp phần làm sáng tỏ pháp luật , nhưng xin các bạn kèm theo các quy định pháp luật khi góp ý để giúp tôi có nhận định ‘đúng pháp luật’ hơn.

     
    Báo quản trị |  
  • #11926   26/12/2008

    tranvinh_61
    tranvinh_61

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:02/08/2008
    Tổng số bài viết (29)
    Số điểm: 20
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 0 lần


    gởi bạn thuongluong306 và ban ONENIGHTSTAND

    Vì vội nên tôi sơ ý bỏ sót 2 bài góp ý của các bạn . Rất xin lỗi  . Bài góp ý của các bạn rất thú vị .Tôi sẽ trả lời ngay.       tranvinh_61

     
    Báo quản trị |  
  • #11927   26/12/2008

    thuongluong306
    thuongluong306
    Top 150


    Cao Bằng, Việt Nam
    Tham gia:17/10/2008
    Tổng số bài viết (644)
    Số điểm: 1670
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 36 lần


    Chào anh  tranvinh_61, có thể các phân tích, nhận định của chúng tôi (và cả anh) - các thành viên trên lawsoft - những người "muốn hưởng thụ một xã hội pháp quyền" chỉ dựa trên những thông tin của anh cung cấp để bàn luận, phân tích chứ không theo một cảm giác chủ quan nào, hay hướng về một ai đó ( có thể chưa đúng với bản chất sự việc). Nhưng từ đầu đến cuối anh luôn nói "cơ sở pháp luật", "công bằng pháp luật" "các quy định pháp luật"...nhưng tôi lại thấy anh không được khách quan lắm trong nhìn nhận vấn đề , nếu không muốn nói anh chủ quan  nghiêng hẳn về A và B và luốn "đẩy quả bóng thiếu công bằng" sáng phía toà án (có lẽ trong sự việc này có thể anh hiểu rõ nội tình)
    ----Còn chúng tôi chỉ dựa trên những thông tin của anh nên chỉ 'bàn" trên các thông tin đó mà thôi, nhưng chính anh nói sự việc còn 'mù mờ" "không có lửa làm sao có khói'. VD anh nêu thật hi hữu, tôi nghĩ trên đời này không thể có trường hợp đi ở nhờ 'một vài ngày hay một tuần cũng được" rồi khởi kiện đòi nhà , C là trường hợp hy hữu đó chăng? hay C quá tin bạn, nên giờ đây không còn chứng cứ mà chỉ đòi nhà bằng  ....miệng? trong sự việc này chỉ có A và C mới hiểu mà thôi - còn B chỉ là người muốn có 1/2 căn nhà - chứ không cần biết đúng thật ra sao - bởi vì trước khi B kết hôn với A thì căn nhà đó A đang ở rồi.
     - Nhưng dù sao tôi tin vào công lý, tôi tin không có chuyện "  Tòa án đồng ý hoặc không đồng ý là việc riêng, theo chủ quan của cácThẩm phán"mà dựa theo sự hợp tình hợp lý, đúng pháp luật.  Nếu mọi phán xét không dựa vào chứng cứ mà chỉ  "theo chủ quan của cácThẩm phán' thì thật nguy hại cho ngành xét xử của VN và cho nhân dân.
    Tôi tìn rồi đây mọi việc sẽ được làm sáng tỏ, lúc đó nhận định mới chính xác được chứ bây giờ " tôi và bạn  chỉ là những công dân bình thường thì chưa có tư cách để xen vào ‘chuyện của người lớn’'

    Xin chờ đợi ý kiến của anh.

     
    Báo quản trị |  
  • #11928   27/12/2008

    ONENIGHTSTAND
    ONENIGHTSTAND

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/11/2008
    Tổng số bài viết (33)
    Số điểm: 90
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    Lạy chúa lòng lành!

    Đọc bài của bạn tranvinh61 tôi nhận thấy rằng bạn là một người rất nhạy cảm, được thể hiện qua những ngôn từ bạn sử dụng mà tôi nghĩ là ai đọc bài của bạn cũng có thấy nên tôi không copy và paste lại. Bạn ơi, bạn đưa ra vấn đề để mọi người thảo luận về một vấn đề pháp lý cụ thể dơn thuần hay bạn muốn qua ví dụ của bạn để nói lên những suy nghĩ của bạn về sự bất công, thiếu minh bạch của một thẩm phán nào đó mà chỉ có Chúa mới biết là thông tin bạn đưa ra đề nghị mọi người thảo luận có thật hay không có thật. Về phái chúng tôi, vấn đề có tính pháp lý của bạn cho dù có thật hay không có thật thì chúng tôi vẫn thảo luận và coi đó như là một dịp để vận dụng kiến thức, kinh nghiệm của bản thân để cố gắng đưa ra một cách tiếp cận và giải quyết vấn đề bạn nêu.
    Có lẽ chúng tôi do hạn chế về trình độ hiểu biết pháp luật nên trong khi tham gia thảo luận đã đưa ra những giả thuyết vì chúng tôi cho rằng bạn chưa nêu hết dữ liệu của vụ việc. Tất nhiên giả thuyết của chúng tôi cơ bản dựa trên thông tin bạn đưa ra và những hiểu biết thực tiễn để cố gắng lý giải thông tin của bạn cung cấp. Tôi nghĩ cũng là bình thường.

    Tôi nghĩ rằng chúng tôi cũng đã cố gắng vận dụng quy định của pháp luật khi lý giải trường hợp của bạn nêu ra.
    Nếu đúng như bạn nói là có việc thẩm phán xét xử trái pháp luật như vậy bạn có rất nhiều cách để khôi phục lại quyền lợi cho bạn của bạn. Trong các cách để khôi phục thì tôi nghĩ bạn có thể gửi đơn đén một số tờ báo lớn có tiếng nói mạnh mẽ trong việc đấu tranh cho công lý lẽ phải để công luận biết đến rộng rãi.Khi công luận lên tiếng thì việc của bạn sẽ được toà án xem xét nghiêm túc thận trọng hơn.

    Bạn nên giữ một thái độ đúng mực khi nói về một vụ việc mà bạn cho là bất công vì ngoài thông tin của bạn cung cấp chúng tôi không thể kiểm chứng được nguồn tin của bạn có thật hay không có thật, nếu có thì có đúng 100% như bạn nói hay không. Bạn có thể thuyết phục nhiều người vì bạn dùng những từ ngữ thể hiện sự bức xúc của bạn. Tuy nhiên, bạn sẽ khó thuyết phục được đa số vì vụ việc bạn nêu lên gần như là cảm xúc của cá nhân, tiếng anh gọi là emotion words hay personal attack. Bạn giải quyết một vấn đề pháp lý mà để cho cảm xúc của cá nhân điều khiển, làm lu mờ cách biện luận theo khoa học pháp lý thì rất khó thành công.

    Tôi cũng là một luật sư hành nghề ở nước ngoài cho một văn phòng luật sư người việt và bài học đầu tiên tôi được dạy là hãy kiềm chế cảm xúc cá nhân, không để cảm xúc thái quá chi phối hành động của mình khi tham gia bảo vệ quyền lợi cho khách hàng. Tôi đã cố gắng để đạt được điều đó và hơn nữa sống ở nước ngoài thì phải giữ mồm giữ miệng, không như nhiều người lầm tưởng ở nước ngoài là văn minh dân chủ muốn nói gì thì nói, xúc phạm ai thì xúc phạm. Ở các nước phương tây nhiều khi vì lỡ mồm lở miệng mà xúc phạm hay bình luận quá về cá nhân tổ chức nào đó, dễ phải đối mặt với việc bị kiện ra toà và phải bồi thường với một khoản tiền lớn. Tôi cũng đã từng nêu ví dụ về việc này ở mục bàn luận về tham nhũng-vụ án nổi tiếng ở Melbourne, Victoria về vụ kiện bồi thường danh dự nhân phẩm của doanh nhân Gutnick kiện tờ Dow Jones. Điều đặc biệt của vụ kiện này là lần đầu tiên ở Úc, Toà án tối cao bang Victoria cho phép công dân Úc kiện một tờ báo vì lý do xúc phạm danh dự nhân phẩm cho dù tờ báo này không có trụ sở, chi nhánh phát hành tại Úc. Trụ sở tờ báo nằm ở một bang của Mỹ. Quyết định của Toà tối cao bang Victoria đã được sự đồng tình của Toà án Liên Bang Úc năm 2000 bằng việc bác yêu cầu của tờ tạp chí xin được kháng cáo.


     
    Báo quản trị |  
  • #11929   27/12/2008

    PhanAnhCuong
    PhanAnhCuong
    Top 75
    Lớp 4

    Hải Phòng, Việt Nam
    Tham gia:07/06/2008
    Tổng số bài viết (865)
    Số điểm: 5415
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 22 lần


     Xin lỗi, tôi hơi lạc đề 1 chút!
    Thưa anh ONENIGHTSTAND ! Tôi đã từng thảo luận cùng anh ở 1 chủ đề khác nhưng khi đó chưa biết anh là luật sư, càng không biết anh đang hành nghề ở nước ngoài! Hôm nay, đọc bài trên của anh, tôi mới biết ra điều đó!
    Tôi vốn kính trọng, yêu quý các luật sư nói chung và, nói gì thì nói, tôi cũng như nhiều người trong nước, càng kính trọng, yêu quý các luật sư hành nghề ở nước ngoài! Đọc bài viết trên của anh, tôi càng thấy rằng cái suy nghĩ của mình bấy nay là đúng.
    Anh à, hiện nay anh đang hành nghề ở nước nào vậy? Mỹ, Úc hay Anh, Pháp? Tôi có "quen biết" một luật sư người Việt đang hành nghề ở Mỹ. Thực ra, chỉ là "quen biết" cũng trên 1 diễn đàn thôi. Như trên tôi đã nói về sự kính trọng các LS hành nghề ở nước ngoài nhưng tôi lại rất ghét cái anh bạn luật sư mà tôi quen biết kia và hẳn là ông ta cũng rất ghét tôi vì thấy mỗi khi đụng nhau trên diễn đàn đó vì bất cứ chủ đề gì là ông ta cũng vậy, tôi cũng vậy, chỉ tìm cách "chửi bới", kích bác nhau, tất nhiên là dùng lời lẽ mềm mại vừa phải để không đến nỗi tục tĩu, vi phạm nội quy diễn đàn!!! Tại sao tôi ghét anh ta? Đơn giản là anh ta cứ mở miệng ra là nói pháp luật VN hay hệ thống PL XHCN tất cả đều là "củ chuối" còn pháp luật tư bản mới là ... SIÊU!!! Tôi thừa nhận hệ thống PL VN còn nhiều bất cập; nhiều cán bộ công chức có thẩm quyền trong soạn thảo, ban hành văn bản QPPL trình độ còn non, có danh (tiến sỹ, thạc sỹ) nhưng không có thực. Nhưng vơ đũa cả nắm để cho rằng tất cả là "củ chuối", cứ cái gì ở VN là kém, là dốt ... thì tôi cú!!!!
    Hôm nay "gặp" anh ở LawSoft này, cũng là luật sư người Việt, cũng hành nghề ở nước ngoài nhưng sao tôi thấy anh và cái anh bạn kia khác nhau đến vậy!

    Anh mở chủ đề mới ở  "Cà fe LawSoft", "Pháp luật đó đây" hoặc "Nghề luật" để kể những chuyện anh hành nghề ở nước ngoài nhé! Tôi tin rằng anh em thành viên LawSoft sẽ rất hứng thú!

     
    Báo quản trị |  
  • #11930   27/12/2008

    tranvinh_61
    tranvinh_61

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:02/08/2008
    Tổng số bài viết (29)
    Số điểm: 20
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 0 lần


    #ccc" align="center">Cám ơn sự nhiệt tình và các nhận định thú vị của bạn thuongluong306 và bạn ONENIGHTSTAND. Tôi có ý kiến trả lời như sau :

    *    Về việc nói đến và nghi ngờ các hành vi của Tòa :  tôi đồng ý, khi đơn phương nói đến hành vi của người khác là không đúng nhất là không có chứng cứ cụ thể , nhưng xin bạn hiểu cho là ở đây tôi không nhằm mục đích “xúc phạm”,“nói xấu” hoặc ‘gởi gắm cảm xúc’ của mình mà vì chúng ta chỉ trao đổi bằng văn viết nên tôi cho đó chỉ là cách diễn đạt cần thiết nhằm cung cấp thêm các dữ kiện , giúp hiểu rỏ thêm về tình tiết đang thảo luận . Vả lại , trong trình bày của mình,  tôi có nêu cụ thể cá nhân nào đâu ? Như vậy , mọi suy diễn (nếu có) nhằm mục đích xúc phạm cá nhân nào đó là nằm ngoài ý muốn của tôi .Tôi cũng hoàn toàn nhất trí với bạn mục đích cuối cùng của chúng ta là các khía cạnh pháp lý , tìm cách tiếp cận và giải quyết tốt nhất cho vấn đề đang thảo luận . Như vậy , nếu trong các trình bày tiếp đây tôi có lặp lại hành vi  “xúc phạm” hoặc có các ngôn từ đầy “cảm xúc” thì mong bạn thông cảm , đừng chấp . 

    Tôi không có ‘tham vọng’ tranh thủ sự ‘đồng cảm’ bằng cảm xúc của số đông vì rõ ràng như vậy là không thực tế và không hợp lý ( ‘quá sức’ của tôi ), hơn nữa , chúng ta đang tham gia thảo luận về các tình huống pháp lý và quan điểm áp dụng pháp luật nên cảm xúc cá nhân (nếu có) cũng không có ý nghĩa gì ở đây. “Tham vọng” của tôi là được nghe phân tích và mổ xẻ vấn đề đang nêu theo các khía cạnh pháp lý khác nhau , qua đó có cách giải quyết tốt và đúng nhất theo pháp luật .

    *     Về các tình tiết khách quan của vụ việc : theo tôi hiểu thì hình như bạn nghĩ rằng tôi lắp lững trong việc trình bày các tình tiết của vụ việc này ? Thật tình không phải như vậy , nếu tình tiết có thiếu là do tôi sơ ý nên quên , nay tôi xin trình bày tiếp . Riêng các mối quan hệ của A,B và C thì ngoài mối quan hệ rõ ràng của A,B là quan hệ vợ chồng thì bạn ONENIGHTSTAND nhận định khá chính xác : C là người thân của A  .Vì mối quan hệ “người thân”này nên A mới bị rắc rối  ( và do đó B bị liên quan ) vướng vào nhận định chủ quan , không có căn cứ pháp luật của Tòa . Do vậy , tôi không nêu rõ mối quan hệ A,C mà chỉ dừng lại ở mức là “người thân” để không làm các bạn bị ‘cảm tính chủ quan’ khi tham gia phân tích , biện luận theo Pháp luật về vụ việc tranh chấp tài sản này .

    Theo tôi , Pháp luật dân sự được đặt ra là để điều chỉnh hành vi các quan hệ trong xã hội , trong đó có quan hệ về tài sản và chắc chắn PL không cho phép bị lợi dụng để nhận định tùy tiện , chỉ dựa vào cảm tính chủ quan. Tôi nói vậy chắc các bạn đã hiểu, nay tôi bổ sung tiếp các chi tiết của vụ việc để mong nhận các ý kiến đóng góp, phân tích , phản biện theo  pháp luật , để tôi tự đánh giá lại các nhận định riêng của mình ( vì không loại trừ khả năng tôi chưa khách quan , đang  ‘chủ quan, cảm tính’ như bạn thuongluong306 và bạn ONENIGHTSTAND nhận xét ! ) Thêm nữa, mọi nhận định của tôi (nếu có) về hành vi của chủ thể nào đó thì chỉ là những nhận định trong trường hợp cụ thể này mà thôi , mong rằng các bạn đừng suy diễn mở rộng  (oan cho tôi lắm !).

    *     Bổ sung các chi tiết của vụ việc :

    + Về thời hiệu khởi kiện thì trước tôi đã trình bày rồi . Tôi xin nói lại : trong đơn khởi kiện C thừa nhận về thời điểm giao kết (1989), thời điểm phát sinh tranh chấp (1995) và tất nhiên là thời điểm khởi kiện (2006) . Tại cấp sơ thẩm chi tiết này bị bỏ qua ( vì A,B không biết gì về pháp luật , tình thật , ngay thơ cho là mình đúng nên chủ quan không nhờ tư vấn) ; đến cấp phúc thẩm ( A,B khôn hơn , không còn ‘ngây thơ’ nữa nên có nhờ người tư vấn) chi tiết này được nêu cụ thể là thời hiệu khởi kiện đã hết và có kèm theo các căn cứ pháp luật cụ thể  thì Tòa lại làm lơ ( làm lơ theo đúng nghĩa đen của từ này ) , nhưng trong án tuyên lại ghi : ý kiến về thời hiệu của phía bị đơn là không đúng nên không xét . Ngoài nhận định suông trên thì Tòa hoàn tòan không nêu lý giải hoặc dẫn chứng căn cứ pháp luật ! Tôi khẳng định đây là sự thật 100% , không có bất kỳ ‘cảm tính chủ quan’ hoặc suy diễn nào .

    Như vậy , theo bạn hành vi này có được xem là hành vi vi phạm tố tụng (nghiêm trọng) không và nhận định về hết thời hiệu khởi kiện cho vụ việc này theo các căn cứ pháp luật hiện hành là đúng hay sai ?

    Theo tôi được biết thì trong tố tụng dân sự công việc bắt buộc đầu tiên mà Tòa phải xét là “thời hiệu khởi kiện còn hay hết” , nhưng đặc biệt trong vụ việc này Tòa ‘không muốn’xem xét về thời hiệu ( mặc dù được một bên đương sự chính thức nêu yêu cầu bằng cả văn bản gởi đến tòa và bằng lời trong phiên tòa ) mà chỉ muốn ‘được xét xử’ ! Phải chăng Tòa xét xử vụ việc này muốn “ôm lấy quả bóng trách nhiệm” về phía mình ?

    + Về chứng cứ khởi kiện : C (nguyên đơn) không nêu, không có được bất kỳ chứng cứ hợp lệ nào ( người chứng , vật chứng , văn bản ,…) trong suốt quá trình tố tụng ở các cấp tòa . Chứng cứ duy nhất để khởi kiện là những lời khai bằng miệng của C và tất nhiên có cả những suy diễn lòng vòng ( cũng bằng miệng !). Tóm lại , theo khách quan ( hồ sơ vụ án ) mà nói thì C vừa là nguyên đơn lại vừa là người làm chứng cho cho những lời khai của . . . chính mình !     Đây là sự thật 100%

    Như vậy , chỉ có 2 khả năng xảy ra  ( tôi tạm phân tích , xin các bạn phản biện , góp ý ) :

    - Giao kết ( giao dịch ) là có thật nhưng vì lý do hoặc nguyên nhân nào đó mà nay C không có , không còn chứng cứ , . . . để chứng minh nên đành phải khai miệng .

    - Giao dịch là không có thật ( và tất nhiên yêu cầu , lý do khởi kiện là  . . . giả tạo )

    Theo bạn , trong trường hợp cụ thể này quy định Pháp luật phải được vận dụng như thế nào ?  Ý kiến của bạn và các bạn khác như thế nào chưa rõ , nhưng thực tế là : cấp sơ thẩm nhận định C thắng 100% , cấp phúc thẩm nhận định C thắng 50% ( con số này là do tôi tự đặt ra để dể diễn đạt  –  án sơ thẩm bị cấp phúc thẩm cải sửa một phần khá quan trọng )

    Quyết định của Tòa thật khó hiểu phải không bạn ? Theo tôi , trong trường hợp này thì hoặc C thắng 100% hoặc C thua trắng  . Ở đây  C được tuyên thắng 50% , tôi không hiểu pháp luật có quy định ‘trung dung’, ‘lững lơ con cá vàng’ như vậy không  ? Như vậy có sai không khi cho rằng : Tòa muốn C thắng 100% nhưng vì không có chứng cứ , trong khi đó các chứng cứ trực tiếp của bên A ‘quá mạnh’, không có căn cứ bác bỏ nên nay C đành phải nhận tạm 50% , ‘‘có còn hơn không’’  ?!

    Tuy đang thảo luận về vấn đề của B (vợ ) nhưng vì đây là 1 vụ án   “ 2 trong 1 ” nên tôi trình bày hơi dài về trường hợp của A ( chồng ) . Các bạn cho ý kiến nhận xét trước , tôi sẽ trình bày tiếp về phần của B .

     
    Báo quản trị |  
  • #11931   27/12/2008

    tranvinh_61
    tranvinh_61

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:02/08/2008
    Tổng số bài viết (29)
    Số điểm: 20
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 0 lần


    Gởi bạn thuongluong306

    #ccc" align="left">Hình như thí dụ vui tôi nêu là quá trần trụi nên có thể gây ‘sốc’ . Tôi nghỉ rằng điều này cũng bình thường thôi , là thí dụ thì phải đơn giản , rõ ràng ,  đâu cần phải thêm ‘hoa lá cành’ cho ‘rối’. Qua ví dụ trên tôi muốn nói về một “kẻ hở” trong pháp luật hiện nay & trong thực tế đang bị một số người lợi dụng : việc cung cấp chứng cứ cho Tòa là nghĩa vụ của các bên đương sự có tranh chấp và việc đánh giá chứng cứ là trách nhiệm của Tòa – mới nghe qua thì có vẻ hợp lý và công bằng nhưng vấn đề ở đây là căn cứ vào đâu mà Tòa công nhận hoặc bác bỏ chứng cứ trong một tranh chấp cụ thể . Việc đánh giá chứng cứ phụ thuộc vào chủ quan của Tòa án , nhưng phải đánh giá như thế nào là đúng thì pháp luật không quy định ! Như vậy, pháp luật đã giao cho tòa án quyền lực rất lớn nhưng thiếu . . . biện pháp chế tài cần thiết . Qua báo , đài  chắc bạn cũng thấy trong xét xử việc lợi dụng ‘quyền lực’ này đôi lúc cũng xảy ra . Với ‘người thân’ thì mọi chứng cứ có lợi đều được ưu ái ‘moi ra’ phân tích , suy diễn , ‘tô son , đánh phấn’ ; trái lại các chứng cứ có hại thì chỉ ‘lớt phớt’ cho có lệ thậm chí làm lơ luôn !  Tất nhiên ‘những phần tử’ như vậy trong xã hội là rất ít nhưng ít không có nghĩa là không có . Nếu giả sử một ngày nào đó bạn (hoặc người thân ) vướng vào tranh tụng pháp luật thì bạn có muốn gặp ‘những phần tử’ này không ? Tôi xin lỗi vì hỏi như vậy là khá sổ sàng , nhưng qua đó tôi mong bạn thông cảm cho những ngôn từ của tôi !

    Thêm một thí dụ vui nữa :  A và B là bạn ( hoặc “người thân” cũng được ) . A cho B vay một khoản tiền , sau một thời gian , B thanh tóan hết cho A khoản tiền đã vay ( kể cả lãi nếu có ) . Hành vi vay mượn này là tín chấp (nghĩa là tin tưởng , không cần có văn bản giấy tờ ) vì là “người thân” . Vào một ngày đẹp trời  , không hiểu vì lý do gì đó ( do thù ghét hoặc bị xúi dục , hoặc . . .) A nộp đơn khởi kiện , cho rằng B có mượn nợ nhưng chưa trả , nay đòi B trả nợ .  Trước tòa : “B công nhận có mượn của A một khoản tiền, nhưng nay đã trả hết rồi” . Trong tường hợp này có 2 tình huống xảy ra :

    + Nếu tòa án công tâm thì yêu cầu của A sẽ bị bác vì không có bằng chứng . Nếu giả sử giao dịch này có thật như lời A trình bày đi nữa nhưng không có chứng cứ cụ thể nên không có cơ sở để tòa xem xét => tòa án bác yêu cầu của A .

    + Nếu A là "người thân" của thẩm phán : A không cần phải chứng minh vì chính B có thừa nhận mượn tiền của A , như vậy nghĩa vụ chứng minh bây giờ là của B . Nếu không chứng minh được đã trả hết nợ là . . . thua ! và tất nhiên là B không thể chứng minh được => Tòa án buộc B phải trả nợ cho A .

    Theo bạn Tòa án lý luận như vậy có hợp lý không và nếu vướng vào trường hợp thứ hai thì B phải biện luận như thế nào trong phiên tòa tiếp theo .

     
    Báo quản trị |  
  • #11932   28/12/2008

    TranVoThienThu
    TranVoThienThu
    Top 100
    Lớp 2

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:08/04/2008
    Tổng số bài viết (727)
    Số điểm: 3910
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 86 lần


    Thật thú vị khi gặp lại cả ONENIGHTSTAND lẩn tranvinh_61. Lần này tôi còn được biết ONENIGHTSTAND là Luật sư được đào tạo ở nước ngoài và hiện hành nghề ở ngoài nước, không giống với phỏng đoán trước đây của tôi rằng bạn chắc là Thẩm phán của 1 Toà nào đó của Việt Nam. Tôi xin góp vài ý kiến với các bạn như sau :
    1/- Với tranvinh_61 : Vì là người đã, đang và sẽ còn trực tiếp tham gia những vụ án dân sự tranh chấp nhà, đất nên tôi hiểu và đồng cảm với những gì bạn trình bày về việc xét xử trái pháp luật của một số quan Toà. Tôi cũng đã từng công khai cảnh báo cho một trường hợp rằng có thể gặp phải quan Toà không công tâm, ông ta sẽ có nhiều chiêu giúp cho một bên đương sự mà ông ta muốn hoặc có "nhiệm vụ" phải giúp, na ná như ví dụ A cho B vay mà bạn trình bày ở trên, cả hai bên đều không có chứng cứ, nếu B là người "từng trải" cứ trước sau khẳng định hiện mình chả nợ nần gì A thì Toà sẽ vô phương bênh vực cho A. Khổ nổi, dân đen thì mấy ai "từng trải" chuyện pháp đình, cả đời nghe Toà triệu tập 1 lần nên rất hãi, lại được Thẩm phán "động viên" sự thật có sao nói vậy, thế là tình thiệt nói luôn có nợ A nhưng trả hết rồi ! Chừng nghe Toà nhận định :" Việc B nợ A là có thật do chính B thừa nhận tại bút lục số........, B cho rằng mình đã trả hết nợ cho A nhưng không cơ sở vì không xuất trình được chứng cứ chứng minh, vì vậy việc A khởi kiện đòi B phải trả nợ là có cơ sở chấp nhận" mới té ngửa kêu trời thì mọi việc đã đâu vào đó. Và, tôi đã bị phê bình là tư vấn lạ đời, không chuyên nghiệp, chỉ rặt theo cảm xúc chủ quan cá nhân của mình.
    Trở lại vấn đề của bạn, nếu bạn trình bày đúng sự thật, tức A có giấy tờ chứng minh mình là người có QSD nhà, đất từ 1992, trong khi C chỉ nói suông nhà của A chính là nhà của mình nhờ A đứng tên hộ từ 1989 mà năm 2006 C khởi kiện và được Toà tuyên thắng kiện thì HĐXX này quá trắng trợn bênh vực cho C. Tôi e rằng Ông A khi ra Toà một phần quá tự tin vào chứng cứ của mình, phần "ngây thơ" nên đã bị hướng dẫn viết lời khai chết người kiểu anh B con nợ trên kia nên toà mới có cơ sở mà bênh vực cho C, chứ lẻ nào trắng trợn tới mức như vậy hả bạn ? Bạn cũng chỉ nói anh rể mình đứng tên sỡ hữu hợp pháp căn nhà này từ 1992 mà không nói rõ đứng tên trên giấy gì cho nên tôi cũng không thể đánh giá được chứng cứ đó có giá trị hay không. Tuy nhiên, dù có là GCNQSD Đất ở & QSH nhà ở đứng tên mình thì nếu Ông A "lở lời" khai điều gì đó mà Toà có thể từ đó suy ra nhà, đất là của C thì cũng "toi" ngay.
    Bây giờ vụ việc đã được xét xử phúc thẩm và bạn đang định khiếu nại xin kháng nghị GĐT với vài lý do, trong đó có lý do là các cấp Toà sơ, phúc thẩm đã vi phạm nghiêm trọng tố tụng dân sự khi thụ lý giải quyết một vụ việc đã quá thời hiệu khởi kiện theo luật định phải không ? Theo tôi, C đã thừa nhận thời điểm giao kết với A là 1989, tức trước khi có Pháp lệnh hợp đồng dân sự 1991, nghĩa là thời điểm 1989 không có qui định nào của Luật pháp về thời hiệu khởi kiện cho tranh chấp này cho nên thời hiệu khởi kiện phải theo qui định tại điều 159 Bộ luật tố tụng dân sự 2005 và hướng dẫn tại mục 2.1 mục IV Nghị quyết 01/2005/NQ- HĐTPTANDTC, mà mục 2.1 này hướng dẫn nếu tranh chấp phát sinh trước ngày 01/01/2005 thì thời hiệu khởi kiện là 2 năm kể từ ngày 01/01/2005. Trường hợp này tranh chấp phát sinh năm 1995, tức trước 01/01/2005 cho nên thời hiệu khởi kiện phải sau ngày 01/01/2007 mới hết, năm 2006 C đã khởi kiện là còn trong thời hiệu .
    Đã quá khuya, ngày mai tôi lại viết tiếp ý kiến của mình với bạn ONENIGHTSTAND

     
    Báo quản trị |  
  • #11933   28/12/2008

    TranVoThienThu
    TranVoThienThu
    Top 100
    Lớp 2

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:08/04/2008
    Tổng số bài viết (727)
    Số điểm: 3910
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 86 lần


    2/- Với ONENIGHTSTAND : Bạn rất hay lưu ý mọi người phải biết kềm chế cảm xúc cá nhân khi bàn luận một vấn đề pháp lý, dưới đây tôi xin chứng minh mặc dù bạn tự giới thiệu :" Tôi cũng là một luật sư hành nghề ở nước ngoài cho một văn phòng luật sư người việt và bài học đầu tiên tôi được dạy là hãy kiềm chế cảm xúc cá nhân, không để cảm xúc thái quá chi phối hành động của mình khi tham gia bảo vệ quyền lợi cho khách hàng" nhưng bạn đã không tránh khỏi chuyện chỉ nói theo cảm nghĩ chủ quan của mình :
    2.1 - Tôi với bạn từng tranh luận rất thẳng thắn. Tôi cho rằng tất cả các đồng thừa kế phải thoả thuận đó là tài sản chung chưa chia thì Toà mới thụ lý giải quyết theo thủ tục chia tài sản chung. Căn cứ pháp luật mà tôi dẫn chứng là Nghị quyết 02/2004 có ghi :" Các thừa kế thoả thuận......". Bạn đã phản bác vì cho rằng các thừa kế không đồng nghĩa với tất cả các thừa kế mà lại đồng nghĩa với những người đồng thừa kế còn sống ! Bạn đã tranh luận rất nhiệt tình, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không đưa ra được căn cứ pháp luật nào khiến bạn khẳng định như thế, chỉ nói vì mình là một trong những người được họp để nghe và đóng góp cho dự thảo nghị quyết 02 nên biết điều đó và nếu tôi  muốn kiểm chứng cứ việc hỏi Viện khoa học xét xử của TAND tối cao sẽ rõ. Tại sao bạn không tự chứng minh cho phát biểu của mình ? Theo tôi, phát biểu khẳng định một vấn đề pháp lý mà không dẫn chứng được căn cứ pháp luật là nói suông, chắc bạn không phản đối nói suông là nói theo cảm nghĩ chủ quan của mình ?
    2.2- Lần này , thuongluong306 cho rằng vụ việc phải áp dụng Nghị định 70 và đưa ra được căn cứ pháp luật là Nghị quyết 35 của Quốc Hội, bạn thì khẳng định phải áp dụng theo Luật hôn nhân gia đình 1986, lại cũng phân tích, tranh luận rất nhiệt tình nhưng cuối cùng bạn vẫn không đưa ra được căn cứ pháp luật để chứng minh ( mặc dù thuongluong306 đã hỏi thẳng là không áp dụng Nghị định 70 thì áp dụng căn cứ pháp luật nào ? ). Như vậy tất cả chỉ là suy luận cá nhân của bạn. Một việc đáng tiếc nữa là không hiểu vì sao có căn cứ pháp luật vững chắc là Nghị quyết 35 của Quốc hội nhưng thuongluong306 lại tranh luận khá yếu ớt, không tự tin.

    Không cứ gì phải ở nước ngoài mới được dạy  bài học đầu tiên vào nghề Luật sư là phải biết kềm chế cảm xúc cá nhân, ngay tại Việt Nam, việc gì có liên quan tới tranh luận và phân xử, người ta đều kêu gọi phải khách quan và một Sinh viên Luật thôi cũng đã ý thức được cảm xúc cá nhân có thể khiến hành động thiếu công bằng. Riêng việc xét xử của Toà án thì có những nguyên tắc cực hay,, ví dụ nguyên tắc TRỌNG CHỨNG HƠN TRỌNG CUNG hoặc nguyên tắc XÉT XỬ ĐỘC LẬP, CHỈ TUÂN THEO PHÁP LUẬT, thế nhưng trên thực tế không phải HĐXX nào cũng tuân theo các nguyên tắc tốt đẹp đó. Để chứng minh cho điều vừa nói, tôi sẽ gởi cho bạn vài hồ sơ vụ án thể hiện quan Toà bất chấp pháp luật khi xét xử nếu bạn cho tôi địa chỉ nhận cụ thể. Hoặc đơn giản hơn, bạn cứ đặt mua báo Công An TPHCM, Báo Pháp luật TPHCM, Báo Bảo vệ Pháp Luật của VKSND tối cao…… mỗi số ra đều có đăng những vụ án oan, tất nhiên Báo không thể đăng hết các vụ án oan trong nhân dân nên bạn cứ lấy số lượng án oan được đăng báo rồi suy ra án oan ngoài thực tế để tự hỏi mình có nên xem án oan chỉ là lẻ tẻ, cá biệt hay đã là số nhiều ? Vậy nên việc tôi và vài bạn khác có đề cập tới những “thủ thuật” của Thẩm phán thiếu công tâm chỉ là việc nói thật về việc có thật đã và đang diễn ra trong công tác xét xử hiện nay để cảnh báo cho những ai sắp bước vào vòng tố tụng biết mà đề phòng từ xa nhằm có biện pháp hạn chế án oan, hoàn toàn không phải là suy diễn hay cảm xúc cá nhân.

    Trước kia tôi ngở bạn đang là Thẩm phán ở một Toà nào đó của Việt Nam, xin lổi vì tôi nghĩ mấy ông Thẩm phán thiếu công tâm mới hay nhận định, khẳng định việc này, việc nọ mà không cần dẫn chứng căn cứ pháp luật, chỉ áp đặt người khác phải nghe theo cứ như mình là thánh, nói là đúng ! Nay được biết bạn học và hành nghề Luật sư ở nước ngoài, tôi mới hiểu mình đã phỏng đoán sai, trường hợp của bạn chỉ là do sống và học tập, làm việc ở điều kiện khác, môi trường khác và Quốc gia khác cho nên bạn chưa có kinh nghiệm thực tế về tình hình xét xử hiện nay của Toà án tại Việt Nam mà thôi.

    Ý kiến công khai trên mạng của tôi trao đổi với bạn chỉ có vậy. Còn nhiều ý kiến khác tôi nghĩ không nên công khai nên tôi sẽ trao đổi với bạn bằng cách gởi tin nhắn riêng. Riêng vấn đề của tranvinh_61, cốt lõi là tranh chấp quyền sỡ hữu Nhà, đất giữa A và C, tư cách người có nghĩa vụ và quyền lợi liên quan của B là không thể phủ nhận bởi B đang là vợ trong thời kỳ hôn nhân của A. Tuy nhiên vì nhà, đất này A đã khai và B công nhận từng là tài sản riêng của A tự nguyện nhập vào khối tài sản chung với vợ nhưng nay C lại nói là của C thì A có nghĩa vụ phải đưa ra chứng cứ chứng minh đó là nhà, đất của mình và được Toà công nhận. Nói nôm na, A phải thắng kiện trong vụ án tranh chấp với C thì nhà, đất đó mới được xem là tài sản riêng của anh ta trước kia và là tài sản chung với B từ thời điểm hợp nhất tài sản vợ chồng, trên cơ sở đó mới xem xét tới quyền sỡ hữu của B trong tài sản chung là nhà, đất này. Hiện Toà đã xử A thua 50% như cách nói của tranvinh_61, nếu không đồng ý và có chứng cứ thì A có quyền khiếu nại xin kháng nghị GĐT, tuy nhiên việc Toà không xem xét đến quyền lợi của B - Người có nghĩa vụ và quyền lợi liên quan - trong trường hợp này không thể là căn cứ để kháng nghị GĐT bởi vì A không chứng minh được nhà, đất là tài sản của mình, nghĩa là A đã lấy nhà, đất là tài sản của C để hợp nhất vào tài sản chung với vợ là trái pháp luật.
    tranvinh_61 không nói cụ thể A, C mỗi bên thắng thua 50% là như thế nào, tôi đoán có 3 giả thiết :
    - Toà phúc thẩm tuyên nhà, đất tranh chấp là của C nhưng A và B đã có quá trình bồi đắp làm tăng giá trị sử dụng của nhà, đất này nên C phải thanh toán lại cho A và B một khoản tiền tương đương 50% giá trị nhà đất và vợ chồng A, B phải ra đi.......
    - Toà phúc thẩm tuyên nhà, đất do vợ chồng A,B sử dụng ổn định nhưng nguồn gốc là của C, nay cho A,B tiếp tục sử dụng nhưng phải thanh toán cho C khoản tiền tương đương 50% giá trị nhà, đất.
    - Cũng với nhận định như trên, nếu còn đất trống trên thửa đất tranh chấp, Toà tuyên A,B phải trả cho C một diện tích tương đương với 50% giá trị toàn bộ nhà, đất tranh chấp.
             Cả ba giả thiết vừa nêu đều có kết quả mỗi bên thắng, thua đều nhau là 50% nhưng giả thiết nào cũng cho thấy Toà công nhận nhà, đất có nguồn gốc là của C !
             Tóm lại việc của tranvinh_61 khi khiếu nại xin kháng nghị GĐT bạn chỉ cần xoáy mạnh, nêu bật việc đánh giá, sử dụng chứng cứ của HĐXX sơ, phúc thẩm nếu bạn có chứng cứ chứng minh họ đã đánh giá và sử dụng chứng cứ không theo qui định của pháp luật. Ví dụ bạn phải nêu các căn cứ pháp luật và chứng cứ khác để chứng minh giấy tờ sỡ hữu nhà, đất của A là hợp pháp vì vậy đó là chứng cứ có giá trị nhưng đã bị HĐXX bỏ ra ngoài, không xem xét, trong khi ngoài nói miệng suông, C không xuất trình được bất cứ giấy tờ gì chứng minh có việc nhờ A đứng tên nhà, đất hộ lại được Toà nghe theo.......

     
    Báo quản trị |  
  • #11934   28/12/2008

    PhanAnhCuong
    PhanAnhCuong
    Top 75
    Lớp 4

    Hải Phòng, Việt Nam
    Tham gia:07/06/2008
    Tổng số bài viết (865)
    Số điểm: 5415
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 22 lần


    Thưa các anh! Tôi không đi sâu vào nội dung chủ đề đang thảo luận ở đây mà chỉ muốn nói rằng tôi rất khoái cái cách các anh tranh luận tại chủ đề này! Có lẽ do có sự hiểu lầm chút ít thôi chứ anh TranVoThienThu thì mọi thành viên LawSoft đều đã hiểu và trân trọng cái cách anh ấy thảo luận! Mong anh tranvinh_61, anh ONENIGHTSTAND cứ tin tôi khi tôi nhận xét về anh ThienThu nhá! Cả 3 anh thảo luận, tranh luận rất hay!!! 
    @anh ThienThu hãy mở chủ đề tại Cà fe Quán về vấn đề cái Nghị quyết của HĐTP TAND TC quy định khi hết thời hiệu khởi kiện đòi thừa kế nhưng tài sản chung chưa chia đi. Tôi thấy cũng khó chịu về cái Nghị quyết đó.  

     
    Báo quản trị |  
  • #11935   29/12/2008

    thuongluong306
    thuongluong306
    Top 150


    Cao Bằng, Việt Nam
    Tham gia:17/10/2008
    Tổng số bài viết (644)
    Số điểm: 1670
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 36 lần


    Tôi xin kể một câu chuyện theo suy diễn rất chủ quan của tôi

    - sau 2 ngày nghỉ,  quay lại ghé thăm chủ để này thấy số lượng người "chếch" khá đông và rất thú vị khi có 2 người có kinh nghiêm tham gia thảo luận là Bác Tranvothienthu và bác PhanAnh Cuong. Bác tranvothienthu đã khai thông về thời hiệu của vụ kiện rồi, nhẹ cả người.
    Tôi xin kể một câu chuyện theo cách suy diễn rất chủ quan của tôi như sau:
     - Ngày xửa, ngày xưa từ lâu lắm rồi vào năm ...1989, có 2 người bạn chơi rất thân với nhau là A và C, có một hôm C nói với A: A à, tôi muốn mua một căn nhà trên thành phố, nhưng theo quy định tôi chưa có hộ khẩu nên không thể mua được, ông có thể đứng tên mua giúp tôi không?
    Vì là 2 người bàn thân nên A đồng ý đứng tên mình để mua nhà giúp bạn, và vì chưa có như cầu lên thành phố ở nên C cho A đồng thời ở và quản lý ngôi nhà, C cũng không đòi hỏi A có một cam kết gì.
      Vào năm 1994 A gặp B một có gái " sắc nước hương trời" thuỳ mị nết na và 2 người kết hôn vào năm đó và 2 người sống chung tại ngôi nhà đó.
       Một hôm B nói với A: Anh ạ, chúng mình đã là vợ chồng vì vậy chúng ta nên hợp nhất căn nhà này thành tài sản chung của vợ chồng nhá.
    - Nhưng A nói: Em ạ, căn nhà này là anh đứng tên giúp người bạn thân của anh đang ở dưới quê, sắp tới chúng ta phải trả lại căn nhà này.
    - B nũng nịu: từ ngày em lấy anh, chúng ta chung sống rất hạnh phúc trong ngôi nhà này, và em rất yêu quý nó,đã lau không thấy bạn anh đả động gì, chắc là người ta không cần đến nữa.
    - Nghe vợ nói phải, và quá yêu vợ, sợ vợ buồn nên A đồng ý sát nhập căn nhà thành tài sản chung của vợ chồng vào năm 1995.
    - Từ Quê nhà C nghe tin tài sản của mình bị xâm phạm, nên vội vã khăn gói lên thành phố đòi vợ chồng bạn trả lại mình căn nhà mà mình đã nhờ bạn đứng tên mua.
     - C nói với A: ngôi nhà này là của tôi nhờ ông đứng tên mua giúp, sao ông lại sát nhập làm tài sản chung của vợ chồng?
    - A ngửa mặt lên trời cười khanh khách: ông bạn của tôi ơi, nhà nào của ông vậy? ông có đang năm mơ không đấy?
    - C  ấm ức máu nổi lên đầu, tuy nhiên không khởi kiện ra toà đòi lại căn nhà, vì tin rằng trước sau 2 vợ chồng bạn sẽ tự nguyện trả lại. Rồi mai danh ẩn tích một thời gian dài không thấy c xuất hiện đòi nhà, 2 vợ chồng A và B càng  tin rằng người bạn đã từ bỏ căn nhà, nên 2 vợ chồng càng bỏ tiền ra tu sửa, chăm  chút ngôi nhà đáng yêu hơn. Họ sống hành phúc, bình yên trong ngôi nhà đó hơn 10 năm, thì vào năm 2006 C tái xuất giang hồ, với võ công siêu hạng, các tuyệt kiếm như: Luật dân sự, TTDS, Nhà Đất... đều nắm rõ và luyện thành thành thục và đặc biệt quan hệ mật thiết với các bang chủ các phái võ trong giang hồ. 
    và C quyết đấu một trận sinh tử với 2 vợ chồng A và B đòi lại bí kíp võ công Ngôi nhà trước sự chứng kiến của bang chủ võ lâm Toà án. Trận quyết đấu diễn ra rất quyết liệt, vì là một cao thủ võ lâm, nên C không cần sử dụng đao kiếm mà chỉ dùng tay không và võ ...miệng để tấn công đối thủ.
     - Lẽ ra trong tình thế nguy nan 2 vợ chồng A và B phải "song kiếm hợp Bích" để đối phó thì B lại đòi chia một nửa bí kíp rồi tránh sang một bên, để phu quan của mình bị đối thủ đánh cho tơi tả.
       -Trận đấu đang diễn ra khốc liệt, nhưng nhận thấy kiếm pháp của 2 vợ chồng A và B không thể đấu lại được với C và cũng có mối quan hệ với C thủa còn hành tẩu trên giang hồ nên Bang chủ võ lâm quyết dừng cuộc đấu, và bắt 2 vợ chồng A và B trao lại toàn bộ bí kíp Ngôi nhà cho C.
      - Không tâm phục khẩu phục nên 2 vợ chồng A và B cùng nhau đi tìm các Minh chủ võ lầm trên giang hồ nhờ can thiếp. Rồi đây trận đấu giữa C và vợ chồng A, B còn nhiều kịch tính và khốc liệt.
    Quý vị độc giả đón xem tập tiếp theo trong thời gian tới!!!
      

     
    Báo quản trị |  
  • #11936   29/12/2008

    thuongluong306
    thuongluong306
    Top 150


    Cao Bằng, Việt Nam
    Tham gia:17/10/2008
    Tổng số bài viết (644)
    Số điểm: 1670
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 36 lần


    Bài của bác Tranvothienthu gửi cho anh ONENIGHTSTAND từ hôm 28 rùi, mà sao không thấy anh ONENIGHTSTAND hồi đáp vậy? Tôi thấy bác Tranvothienthu và anh ONENIGHTSTAND là 2 người rất am hiểu pháp luật, chỉ có điều 2 bác ở 2 trường phái khác nhau, một bác tiếp cận vẫn đề theo tư duy ngoại, một bác theo tinh thần truyền thống. Bác theo truyền thống thì cũng có những tự hào riêng về những trải nghiệm "30 năm vẫn chạy tốt" về các quan điểm lý luận pháp luật, cách áp dụng pháp luật của "cây nhà lá vườn'. Còn bác hướng ngoại thì   cũng có rất nhiều trải nghiệm, tuy nhiên lại hạn chế khi tiếp cận các vẫn đề "truyền thống". Tuy nhiên khi cả hai trường phái cùng tiếp cận, giải quyết một vấn đề, một tình huống pháp luật thì lại chỉ có duy nhất một điều đó là áp dụng đúng các quy định, công bằng trong phán xử.Theo cảm nhận chủ quan của tôi thì hình như bác Tranvothienthu - một người chung thành với "hàng nội" am hiểu sâu sắc những góc cạnh nhỏ nhất của nó, nên bác đang có lợi thế hơn anh ONENIGHTSTAND một chút đỉnh.
     Mong nhận được phản hồi của anh ONENIGHTSTAND trước bài viết của Bác tranvothienthu giành riêng cho bác.

     
    Báo quản trị |  
  • #11937   30/12/2008

    ONENIGHTSTAND
    ONENIGHTSTAND

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/11/2008
    Tổng số bài viết (33)
    Số điểm: 90
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    Chung quy cũng do sự khác biệt về môi trường văn hoá pháp luật

    Cảm ơn các anh chị đã có quan tâm đến chủ đề này. Tôi nghĩ rằng, chung quy cũng xuất phát từ môi trường văn hoá pháp lý nên có sự hiểu khác nhau khi tranh luận một vấn đề khoa học pháp lý. Khi tôi học luật ở Úc, thì cũng không đến nỗi ngạc nhiên về phương pháp giảng dạy, tư duy khoa học pháp lý trong hệ thống giáo dục và pháp luật của Úc vì thời gian ở Việt Nam tôi cũng quan tâm đến pháp luật nước ngoài nói chung. Điểm khác biệt lớn nhất giữa cách giảng dạy, tư duy pháp lý giữa việt nam và úc, tôi giới hạn lại như vậy, là khi tranh luận trong học tập, viết bài cho các tạp chí luật học về những vấn đề có tính thời sự như việc ban hành các luật ở Úc, các bản án, quyết định của Toà án có nhiều nhận định gây tranh cãi, là người đưa quan điểm tranh luận chỉ giới hạn trong phạm vi các quy định của luật pháp mà thôi, không bàn thêm về các vấn đề khác. Tôi nghĩ rằng đó cũng là cách tiếp cận hay và được sử dụng không chỉ ở úc hay các nước đã phát triển mà cũng xuất hiện ở Việt Nam nhưng chỉ có điều chưa được mặc nhiên công nhận rộng rãi, chưa trở thành thói quen cho những người am hiểu, quan tâm đến pháp luật ở Việt nam. Ngay trong hệ thống giáo dục của Úc, mà có thể nói là từ bậc phổ thông trung học đến đại học, học sinh được dạy một môn gọi là critical thinking/review. Nói một cách ngắn gọn mục đích của môn học này là tạo cho học sinh hình thành tư duy phản biện đánh giá một ý kiến nào đó, một sự kiện nào đó một cách khách quan dựa trên việc phân tích điểm mạnh điểm yếu và phân biệt đựoc những ý kiến nào mang nặng tính cá nhân, không khách quan, mà tiếng anh gọi là personal attack, tức là tranh luận theo kiểu tấn công, chỉ trích cá nhân, tổ chức, bới móc đời tư...
    Vì vậy đó là lý do mà tôi đã từng đề nghị trong các ý kiến của tôi là nên gạt bỏ những vấn đề không liên quan đến vấn đề tranh luận, chỉ tập trung vào nội dung chuyên môn, các khía cạnh pháp lý mà thôi.

    Bài của bác thienthu rất dài nhưng tôi chỉ đề cập đến một vấn đề mà bác nói tôi sao không chứng minh những điều tôi nói về nghị quyết 02/2004. Tôi nghĩ không cần thiết phải làm như bác nói vì tôi biết chắc bác không biết được nguồn gốc của sự ra đời của hướng dẫn về giấy xác nhận của các đồng thừa kế. Hướng dẫn này xuất phát từ những vụ kiện yêu cầu chia thừa kế nhưng đã quá thời hiệu. Tuy nhiên, để bảo vệ quyền lợi cho đương sự khi tài sản thừa kế đang tồn tại mà họ lại không được hưởng quyền sở hữu nên cơ quan soạn thảo mới đề xuất rằng chỉ cần các đồng thừa kế còn sống xác nhận rằng tài sản đó chưa chia là được. Có thể nói vui là vẽ đường cho hươu chạy vì trên thực tế rất hiếm có những trường hợp các đương sự nghĩ được rằng họ cần phải cùng nhau lập văn bản xác nhận rằng tài sản thừa kế là chưa chia. Lập giấy này để làm gì vì trước khi nghị quyết 02/2004 ra đời thì việc chia thừa kế tài sản vẫn theo thời hiệu.Khi xây dựng dự thảo cũng như khi được thông qua, toà án không thể hướng dẫn rằng nếu có tài sản thừa kế chưa chia đã quá thời hiệu khởi kiện thì các đồng thừa kế nên lập văn bản xác nhận tình trạng đó. Nghĩa là toà án không giới hạn thời gian cụ thể ngày lập giấy là ngày nào sau khi mở thừa kế đến khi yêu cầu toà án giải quyết. Đây là tạo điều kiện cho đương sự được hưởng quyền thừa kế tài sản, miễn là học xuất trình được giấy này.
    Đó cũng là lý do, tại sao tôi đã giải thích nghị quyết không dùng từ tất cả mà dùng từ các. Đơn giản là nếu dùng từ tất cả-theo nghĩa là toàn bộ những người thuộc diện thừa kế tài sản đó, sẽ xảy ra trường hợp là có người thuộc diện này đã chết, thì sẽ vô hiệu hoá nghị quyết, và không cần thiết phải có sự ra đời của nghị quyết này nữa. Chúng ta thử nghĩ xem, nếu toà đòi hỏi phải có chữ ký của những người đã chết thì mới giải quyết-làm sao đương sự đáp ứng được? Nếu đòi hỏi như vậy là làm khó cho đương sự vì thực tế đương sự đâu có biết là cần phải lập giấy này để phòng trong tương lai nhà nước sẽ giải quyết yêu cầu chia tài sản thừa kế đã quá thời hiệu khởi kiện? Đương sự đâu có biết là năm 2004 nhà nứoc giải quyết vấn đề này?
    Do đó, sau khi nghị quyết này ban hành thì các đương sự chỉ cần thống nhất ký giấy xác nhận về tình trạng tài sản là được.
    Đó cũng là lý do nghị quyết không dùng từ còn sống như bác thienthu thắc mắc. Đây là câu chuyện "Ở đây bán cá ".
    Trên thực tế tôi được biết, chưa có toà nào, đương sự nào thắc mắc và phản ánh lại cho cơ quan ban hành về việc giấy xác nhận này phải có tất cả chữ ký của những người thuộc diện thừa kế (kể cả những người đã chết trước khi hết thời hiệu chia thừa kế) thì toà án mới giải quyết và Toà  hoạnh hoẹ là tại sao giấy này mới chỉ được ký cách thời gian yêu cầu toà giải quyết không lâu.

    Xin lỗi bác phan anh cuong và anh thuongluong306 vì vừa rồi bên úc có holyday dài ngày cũng vì nghỉ ngơi nên không có ý kiến trả lời. Trong phạm vi hiểu biết của mình tôi sẽ cố gắng có một vài ý kiến về món pháp luật của một số nước mà tôi đã được học và nghiên cứu.


     
    Báo quản trị |  
  • #11938   30/12/2008

    TranVoThienThu
    TranVoThienThu
    Top 100
    Lớp 2

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:08/04/2008
    Tổng số bài viết (727)
    Số điểm: 3910
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 86 lần


    Một lần nữa tôi xin khẳng định : nguyên tắc số 1 của Nghề Luật là "nói có sách, mách có chứng", chừng nào ONENIGHTSTAND còn chưa đưa ra được căn cứ pháp luật thì tôi còn nghĩ bạn nói suông. Và, những cuộc họp nội bộ, những hướng dẫn "bí mật" bên trong hậu trường, với tôi ( có lẻ đa số người khác cũng vậy ) không phải là căn cứ pháp luật.

    Nội dung giải thích liên quan tới Nghị quyết 02/2004 của ONENIGHTSTAND lần này chỉ có 1 cái mới duy nhất, đó là "lời lẽ mềm mại" hơn ( xin mượn cách nói của Anh PhanAnhCuong ), vì vậy tôi xin phép không có ý kiến gì để tranh luận tiếp, chỉ đặt ra vài trường hợp cụ thể để nhờ  ONENIGHTSTAND giải đáp theo lập luận của bạn :
    1- Có tổng cộng 10 đồng thừa kế nhưng tại thời điểm yêu cầu chia tài sản chung chỉ có 1 người còn sống, vậy người này không cần phải thoả thuận với ai ( chết cả rồi ! ), tự mình có quyền chỉ trỏ bất kỳ tài sản nào mà lúc còn sống những đồng thừa kế khác sử dụng và khi chết họ để lại cho con cháu, bảo đó là tài sản chung chưa chia ( do cha, mẹ chung để lại ) rồi khởi kiện yêu cầu và được Toà chia cho phải không ?
    2- Pháp luật Việt Nam hiện đang thừa nhận việc kế thừa nối tiếp nghĩa vụ và quyền lợi khi một người mất đi ( từ chương XXII đến chương XXIV Bộ luật dân sự ) , vậy theo lập luận của bạn thì khi đồng thừa kế không còn sống, vợ chồng con cái của họ ( những người thừa kế hợp pháp ) không có quyền đồng ý hoặc không đồng ý ký tên vào văn bản thoả thuận tài sản chung chưa chia ( trong đó có phần của chồng, cha mình ) phải không ?

     
    Báo quản trị |  
  • #11939   30/12/2008

    PhanAnhCuong
    PhanAnhCuong
    Top 75
    Lớp 4

    Hải Phòng, Việt Nam
    Tham gia:07/06/2008
    Tổng số bài viết (865)
    Số điểm: 5415
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 22 lần


    Các anh có thấy rằng mình đã và đang.... "động phộng" đề không? Ở đây là mục "hỏi đáp" và câu hỏi ở đây đâu có liên quan đến vấn đề tài sản thừa kế?
     Tôi đã đề nghị các anh, nếu muốn (tui cũng đang muốn nè, dưng mà e mình chưa tường vấn đề), thì mở chủ đề riêng ở Càfe Quán để thảo luận, có phục vụ rồi cả , khuyến mại thêm. Xong việc còn cómang về! Vậy mà!!!
     
    Báo quản trị |  
  • #11940   30/12/2008

    maixuanhuong
    maixuanhuong
    Top 200
    Male


    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:21/07/2008
    Tổng số bài viết (466)
    Số điểm: 2097
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 10 lần


    Đồng ý với ý kiến của anh Cường

    Đúng là chủ quán có khác. Vấn đề này mọi người tranh luận rất sôi nổi, mỗi người có căn cứ, quan điểm riêng của mình.
    Theo quan điểm của tôi, vấn đề giờ nên chuyển qua chuyên mục cafe quán của anh Cường để chúng ta tiếp tục thảo luận và nữa.

    CÔNG TY LUẬT NAM AN
    VPGD: Tầng 3, số 10 Thái Thịnh II - Đống Đa - Hà Nội
    ĐT: 04.35625193  04.22020422   DĐ: 0912.481.114
    Email: namanlaw@gmail.com   luatnaman@gmail.com
    Giám đốc: Luật sư Mai Xuân Hương
     
    Báo quản trị |  
  • #11941   30/12/2008

    thuongluong306
    thuongluong306
    Top 150


    Cao Bằng, Việt Nam
    Tham gia:17/10/2008
    Tổng số bài viết (644)
    Số điểm: 1670
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 36 lần


    #ccc" align="left">Sau khi đi ăn trưa về, vào Chuyên mục Dân sự, không thấy các bác đâu cả hoá ra là các bác kéo nhau vào quán bác PhanAnhcuong để! ôi có các món này của bác PhanAnhCuong phục vụ chắc cuộc bàn luận lại càng thêm sôi nổi, nhưng sắp đến tết rồi, em chỉ muốn có  mang về thôi!chứ  không ngủ được, ho,  mang về người ấy nhầm ai tặng thì chết, trong có gì mà hay vậy bác à??? 
      Bác Tranvothienthu và anh ONENIGHTSTAND chớ dùng nhé, em thấy 2 bác tranh luận "sôi" quá, dùng lại "nổi" em không can được đâu. he he
    Mong các bác tiếp tục vui vẻ nhé, Bác PhananhCuong phải tuyển thêm nhân viên thôi.

     
    Báo quản trị |  
  • #11942   30/12/2008

    TranVoThienThu
    TranVoThienThu
    Top 100
    Lớp 2

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:08/04/2008
    Tổng số bài viết (727)
    Số điểm: 3910
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 86 lần


    Thành thật xin lổi các bạn ! Tôi sẽ sang tiệm Càphê của Anh PhanAnhCuong để theo dõi tiếp vấn đề này.

     
    Báo quản trị |