|
shin_butchi viết:
Ông bà ta thường có câu “Điếc không sợ súng”, câu này ngẫm lại thấy đúng, hồi mình còn nhỏ, chưa học Luật nên làm nhiều thứ không sợ, càng học Luật nhiều thấy mình càng ngu, và càng học nhiều, biết nhiều thì thấy mình càng sợ nhiều, thay vì gan dạ như lúc nhỏ.
Để mình kể cho các bạn nghe những nỗi sợ của mình nhé, và mình tin là các bạn nếu biết rồi thì cũng sợ giống mình, nhưng không sao, nói chung cần phải biết để có sự cẩn trọng trong mọi hành động của mình để không phải rơi vào vòng lao lý.
Câu chuyện số 1: Cho mượn chiếc xe gắn máy
Lúc trước
|
Bây giờ
|
Em gái: Cho em mượn chiếc xe của anh nhe!
Mình: Ok em, chìa khóa anh để trên bàn, lấy chạy đi.
|
Em gái: Cho em mượn chiếc xe của anh nhe!
Mình: Em có bằng lái chưa?
Em gái: Chưa
Mình: Vậy thì không được.
Em gái: Tại sao?
Mình: Vì không có bằng lái xe, nếu em đi không may gây tai nạn giao thông cho người khác thì người ở tù không phải em, mà là anh!
Em gái: !@#$%^&* Vậy thôi bỏ đi! =,=!
|
P/S: Dẫn chứng là điều 205 Bộ luật hình sự 1999
Câu chuyện số 2: Chuyện đi khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự
Lúc trước
|
Bây giờ
|
Anh trai: Mai đi khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự rồi, anh lo quá!
Mình: Có gì đâu mà lo!
Anh trai: Thì “lỡ” đạt kết quả tốt thì “bị đi nghĩa vụ quân sự” đó!
Mình: Xời, tưởng gì, thì anh lấy dao cắt ngón tay cái đi, mai khám phát được miễn liền chứ gì?
|
Anh trai: Mai đi khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự rồi, anh lo quá! Anh định làm gì đó để được miễn đi nghĩa vụ quân sự??
Mình: Làm gì là làm gì?
Anh trai: Thì cắt chân chẳng hạn!
Mình: Không được, cái đó là đi tù như chơi đó nha, không phải chuyện thường đâu, không tin anh coi Khoản 2 Điều 259 Bộ luật hình sự 1999 đi.
|
Câu chuyện số 3: Nhận thư không phải của mình
Lúc còn nhỏ
|
Khi lớn lên, đã đi học Luật
|
Anh giao thư đưa thư đến nhà, nhưng tiếc thay thư không phải gửi cho mình.
Mình: Nhận dùm, ký tên dùm, mở ra coi dùm luôn
Chủ nhân lá thư là chị xinh gái kia ở phòng trọ sau lưng nhà.
Chị ấy về thì mình gửi lại thư, kêu người yêu chị gửi đó.
|
Anh giao thư đưa thư đến nhà, nhưng tiếc thay thư không phải gửi cho mình.
Mình: Nhận dùm, ký tên dùm.
Nhóc e: Sao anh không mở ra coi đi.
Mình: Đâu có được, mở ra coi là coi chừng bị ở tù đó nha. Điều 125 Bộ luật hình sự 1999 nói vậy.
|
Câu chuyện số 4: Nhận các loại giấy tờ, văn bản
Lúc còn nhỏ
|
Khi lớn lên, đã đi học Luật
|
Chị nọ gửi cho mình mấy cái giấy tờ, văn bản gì đấy bảo đọc.
Mình: Mở ra đọc liền
Chị gái: Coi kĩ chưa? Cẩn thận đó nha, coi chừng đọc văn bản không được phép đọc là ở tù đó.
Mình: Ghê vậy (Nhưng trong đầu không tin lắm, vì nghĩ chị gái hù dọa mình)
Chị gái (giật lấy tờ giấy đó, kiểm tra một loạt xong): Cái này thì được đọc.
|
Giờ mới hiểu tại sao bị ở tù khi đọc văn bản không nên đọc, đó chính là văn bản mật, tuyệt mật đấy các bạn.
|
Câu chuyện số 5: Cho người quen “mượn” tiền
Lúc còn nhỏ
|
Khi lớn lên, đã đi học Luật
|
Thằng bạn: Ê, cho tao mượn tiền coi.
Mình: Cho mượn liền, có bao nhiêu thì cho nó mượn bấy nhiêu.
|
Thằng bạn: Ê, cho tao mượn tiền coi
Mình: Đợi tao chút, để tao lấy giấy ra cái đã.
Bắt đầu viết, CHXHCHVN, Độc lập Tự do Hạnh Phúc rồi Giấy mượn tiền, bên A, bên B…
Viết xong, mình bắt thằng bạn ký tên.
Thằng bạn: Mày rắc rối quá! Giấy với chả tờ, tao với mày quen nhau lâu rồi, mà còn lạ lẫm gì
Mình: Không được, đời này không tin ai được, cái gì cũng phải có bằng chứng xác nhận cả, để lỡ có tranh chấp còn có cái để làm bằng chứng giải quyết!
Thằng bạn: =,=!
|
Cuối tuần rồi, xả khói thôi mấy mem ơi….
Thực sự đồng cảm với chủ thớt, học về luật hiểu thêm về luật, thấy chưa có "lách" được luật như người đời vẫn nói mà đã thấy đi đâu cũng lo lắng này nọ, suy nghĩ nhức hết cả đầu, hôm bữa bố mình ở nhà tự động cắt hợp đồng internet chưa hết hạn làm mình lo lắng hết sức, cuối cùng bố mình phán cho một câu xanh rờn: "mày không nhà chú Thái hàng xóm, nhà ông Sơn kế bên cũng tự cắt như vậy rồi, mày lo cái gì ?" Hết nói với bố luôn, nhưng mà bố à, cái nhỏ không đúng thì cái lớn phải làm sao? Lo lắng hết sức
|
|