Triết lý sống mỗi ngày nên đọc

Chủ đề   RSS   

Like DanLuat để cập nhật các Thông tin Pháp Luật mới và nóng nhất mỗi ngày.

28 Trang «<2425262728>
Thảo luận
  • #167844   24/02/2012

    bluesea117
    bluesea117

    Male
    Chồi

    Lai Châu, Việt Nam
    Tham gia:28/06/2011
    Tổng số bài viết (92)
    Số điểm: 1125
    Cảm ơn: 16
    Được cảm ơn 38 lần


    >> Yêu là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông. Đam mê là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông. Cưới là khi bạn đôn đáo tìm con mình trong đám đông.
    >> Yêu là khi bạn chia hết những gì bạn có. Đam mê là khi bạn lấy hết những gì họ có. Cưới là khi ngân hàng quản lý hết những gì bạn có.
    >> Yêu là khi bạn gọi điện thoại chỉ để chào nhau một câu. Đam mê là khi bạn gọi điện thoại để hẹn nhau vào khách sạn. Cưới là khi bạn gọi nhau chỉ để kiểm tra nhau.
     
    Báo quản trị |  
  • #167902   24/02/2012

    mosamosa
    mosamosa

    Mầm

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:06/02/2012
    Tổng số bài viết (64)
    Số điểm: 585
    Cảm ơn: 24
    Được cảm ơn 29 lần


    #ab1473; font-family: pmingliu;"> 

    #ab1473; font-family: pmingliu;">Tình Yêu #ab1473; font-family: ms mincho;">Đ#ab1473; font-family: pmingliu;">ích Th#ab1473;">ự#ab1473; font-family: pmingliu;">c

    #ab1473; font-family: pmingliu;">

    #ab1473; font-family: pmingliu;">

    #ab1473; font-family: pmingliu;"> 

    Đã mt năm k t khi Susan b mù vì mt chn đoán sai ca bác sĩ, cô đt ngt b ném vào thế gii ca bóng ti, tc gin, tuyt vng và mc cm. Và tt c nhng gì đ đ cô còn bám víu vào cuc sng là vì bn trai cô - Mark.

    Mark là m
    t sĩ quan quân đi. Anh rt yêu Susan, đã nhìn thy cô tuyt vng đến mc nào, anh quyết đnh giúp Susan ly li được sc mnh và t lp. Đu tiên, anh tìm cho cô mt công vic dành cho người khiếm th. Nhưng làm sao cô đến ch làm vic được đây ? Mark đ ngh đưa cô đến ch làm hng ngày, dù hai người hai đu thành ph. Tuy nhiên sau đó, Mark nhn ra rng đó không phi là gii pháp. Susan s phi t mình đi xe buýt, t đến ch làm - đó mi là cách đúng. Nhưng Susan rt nhy cm, cô y s phn ng thế nào ? Đúng như vi Mark nghĩ, Susan hết sc ht hong khi nghe ti vic mình phi t đi xe buýt. "Em b mù" mà"- Cô phn ng bng ging cay đng - "Làm sao em biết em s đi đến đâu? Anh b rơi em phi không ? "

    Mark r
    t đau lòng khi nghe nhng li đó, nhưng anh biết phi làm gì. Anh ha s cùng cô đi xe buýt mi sáng và mi chiu, bao lâu cũng được, cho đến bao gi cô quen vi vic đi xe buýt.Trong hai tun lin, Mark trong b đng phc quân đi, đi theo Susan đến nơi làm vic. Anh dy cô làm sao đ s dng các giác quan khác, nht là thính giác, đ biết mình đang đâu và làm sao đ quen vi môi trường mi. Anh cũng giúp cô làm quen vi nhng người lái xe buýt, nh h đ mt đến cô, gi cho cô mt ch ngi hng ngày ... Cui cùng, Susan nói cô có th t đi được.

    Sáng th
    hai, ln đu tiên, h đi theo hai hướng khác nhau.

    Th
    ba, th tư, th năm... Mi ngày Susan đu t đi xe buýt đến ch làm và đón xe buýt đi v. Susan cm tht rt vui vì cô vn t mình làm được mi vic. Th hai ca 5 tun sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mi khi. Khi cô đang đóng tin mua vé tháng cho người lái xe, bng anh lái xe nói: "Tôi tht ghen t vi cô đy nhé !". Susan không biết có phi anh ta nói vi mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà li đi ghen vi mt cô gái mù đang đu tranh đ mà sng ch? Cô hi:

    - Sao anh l
    i ghen vi tôi được ?

    - Vì cô
    được quan tâm và bo v. Cô qu là hnh phúc !

    - Tôi
    được bao v ? Anh nói thế tc là sao ?

    - Su
    t my tun qua, sáng nào tôi cũng thy mt chàng trai mc đng phc quân đi lái xe theo, ri đng bên kia đường nhìn cô xung xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm vic và vy tay chào cô ri mi lái xe đi. Cô qu là mt người may mn !

    Susan khóc. Vì cô không nhìn th
    y Mark nhưng cô cm thy Mark bên cnh. Cô là người may mn vì cô đã nhn được mt món quà mà cô không cn phi nhìn thy tn mt đ tin: món quà ca tình yêu có th mang ánh sáng đến nhng nơi nhiu bóng ti nht. Tình yêu đích thc không bao gi gc ngã.

     

    Nếu ước mơ và quyết tâm đủ lớn thì mọi khó khăn sẽ trở nên nhỏ bé .

     
    Báo quản trị |  
    4 thành viên cảm ơn mosamosa vì bài viết hữu ích
    bluesea117 (28/02/2012) vutriluc (01/03/2012) duyenbt1984 (01/03/2012) KIDT20042004 (19/03/2012)
  • #168022   24/02/2012

    nganle89
    nganle89
    Top 500
    Female
    Lớp 5

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/08/2010
    Tổng số bài viết (336)
    Số điểm: 7167
    Cảm ơn: 34
    Được cảm ơn 120 lần


    Một nhà hiền triết dẫn một toán học trò của mình đi ngao du khắp chốn trên đời. Trong vòng 10 năm trời thầy trò họ theo nhau đi hầu hết các nước, gặp gỡ hầu như tất cả những người có học vấn. Lúc này, thầy trò họ đã trở về, người nào người nấy kinh luân đầy một bụng, kinh nghiệm đầy mình.

     Trước khi vào thành, nhà hiền triết ngồi nghỉ trên một bãi cỏ ở ngoại thành, nói với học trò của mình: "Mười năm ngao du, các con đều đã trở thành kẻ sĩ học rộng hiểu nhiều, lúc này đây sự học sắp kết thúc, ta sẽ giảng cho các con bài học sau cùng".

      Các học trò kéo đến ngồi vây quanh nhà hiền triết. Một lát sau, nhà hiền triết hỏi: Hiện chúng ta đang ngồi ở đâu? Các học trò đồng thanh trả lời rằng đang ngồi trên bãi cỏ hoang ở bên ngoài thành. Nhà hiền triết lại hỏi: Trên bãi cỏ hoang này có cây gì mọc lên? Học trò đồng thanh đáp, trên bãi hoang mọc toàn cỏ dại ạ!

     Nhà hiền triết nói: Đúng! Trên bãi cỏ hoang này mọc toàn cỏ dại. Bây giờ ta muốn biết bằng cách gì để trừ hết thứ cỏ dại này đi? Các học trò nhìn nhau hết sức ngạc nhiên, họ thực sự không ngờ rằng, nhà hiền triết xưa nay vốn chỉ đi sâu nghiên cứu những điều huyền bí của cuộc sống, vậy mà trong bài học sau cùng này lại hỏi một vấn đề giản đơn như thế.

      Một người trong toán học trò lên tiếng trước: "Dạ thưa thầy, chỉ cần có một cái xẻng thôi là xong hết ạ!"

     Nhà hiền triết khe khẽ gật đầu.

     Một người học trò khác như phát hiện ra điều gì mới, nói tiếp: "Dạ thưa thầy, đốt lửa để diệt cỏ cũng là một cách rất hay đấy ạ!"

     Nhà hiền triết im lặng mỉm cười, ra hiệu gọi một người khác.

     Người học trò thứ ba nó: "Thưa thầy, rắc vôi lên cũng có thể diệt được hết tất cả các giống cỏ đấy ạ!".

      Tiếp ngay sau đó là người học trò thứ tư anh ta nói: “Diệt cỏ phải trừ tận gốc, chỉ cần nhổ được rễ lớn là xong hết!”.

     Các học trò đã lần lượt nói hết suy nghĩ của mình, nhà hiền triết đứng dậy, nói: "Bài học hôm nay đến đây là hết, các con hãy về đi, rồi theo cách mình nghĩ, mỗi người hãy diệt cỏ ở một mảnh đất trên bãi hoang này. Nếu không diệt được cỏ, một năm sau quay lại đây ta nói chuyện sau".

      Một năm sau, mọi người quay trở lại, có điều khác là bãi cỏ năm trước không còn đầy cỏ dại nữa, mà đã trở thành cánh đồng ngô lúa xanh tươi. Toán học trò lại ngồi quây quần gần ruộng lúa, chờ nhà hiền triết tới nhưng chờ mãi vẫn không thấy ông tới.

     Mấy năm sau nhà hiền triết ấy qua đời, những người học trò cũ của ông đã chỉnh lý lại những tài liệu, luận thuyết mà ông nêu ra, thấy ở một chương cuối, ông đã tự ghi thêm vào một câu: "Muốn diệt hết cỏ dại ở bãi hoang, chỉ có một cách hay nhất, đó là hãy trồng cấy mùa màng lên đấy. Cũng như vậy, muốn để tâm hồn không phải buồn lo tản mạn, thì cách duy nhất là hãy chiếm cứ nó bằng những suy nghĩ tích cực và lạc quan".

    (Sưu tầm)

    ----------

    Ms Ngan,

    Mail: sally.hcmlaw@gmail.com

    H/P: 0948 899 067

    Skype/Yahoo/Twitter: nganle89

    -----------

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn nganle89 vì bài viết hữu ích
    vutriluc (01/03/2012) mosamosa (25/02/2012) KIDT20042004 (19/03/2012)
  • #169330   01/03/2012

    vutriluc
    vutriluc

    Male
    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:25/12/2011
    Tổng số bài viết (4)
    Số điểm: 20
    Cảm ơn: 27
    Được cảm ơn 10 lần


    Cuốn Sách và Giỏ Đựng Than


    Có một câu chuyện kể rằng tại một trang trại ở miền núi xa xôi, miền Đông bang Kentucky, có một ông cụ sống với người cháu của mình. Mỗi buổi sáng, ông cụ đều dậy rất sớm để đọc sách. Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào ông đọc cũng say mê và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách. 
    Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày đều ngồi đọc sách. Rồi một ngày, cậu hỏi ông: 
    - Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ... 
    Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và chỉ nói: 
    - Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé! 
    Cậu bé liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà. 
    Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười và nói: 
    - Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa! 
    Rồi ông bảo cháu quay lại sông lấy một giỏ nước. 
    Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông rằng “đựng nước vào cái giỏ là điều không thể”, rồi đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:
    - Ông không muốn lấy một xô nước. Ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi! 
    Rồi ông lại bảo cháu ra sông lấy nước. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng cậu muốn cho ông thấy rằng dù cậu chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà. Thế là cậu bé lại lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến chỗ ông, cái giỏ lại trống rỗng. 
    - Ông xem này - Cậu bé hụt hơi nói - Thật là vô ích! 
    - Cháu lại nghĩ nó là vô ích ư... - Ông cụ nói - Cháu thử nhìn cái giỏ xem! 
    Cậu bé nhìn vào cái giỏ, và lần đầu tiên, cậu bé nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nó không còn là cái giỏ than đen bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ. 
    - Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy!


     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn vutriluc vì bài viết hữu ích
    mosamosa (01/03/2012) hophuocnguyen (28/03/2012)
  • #169332   01/03/2012

    vutriluc
    vutriluc

    Male
    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:25/12/2011
    Tổng số bài viết (4)
    Số điểm: 20
    Cảm ơn: 27
    Được cảm ơn 10 lần


    0?
    1…2…3” hay “oẳn tù tì”, những đứa trẻ luôn đếm như thế trong biết bao trò chơi của chúng. Một lần tôi hỏi em tôi: “Sao em không đếm từ số 0: 0…1…2…3?”. Em nhìn tôi ngạc nhiên.

    Mỗi số đều bằng số 0+ chính nó. Đó là điều tất nhiên mà cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc gì phải viết thế. Nhưng khi một người vô danh không ai biết tới+ nghị lực và tài năng, trở thành một nhà bác học lừng danh; một bác nông dân từ bàn tay trắng+ lòng quyết tâm, sự tháo vác, vượt lên đói nghèo, làm giàu cho gia đình và quê hương, thì quả thật “số 0” không phải là vô nghĩa.

    Bạn hãy bắt đầu đếm từ “số 0”, bắt đầu từ bản thân mình+ niềm tin và tri thức tuổi trẻ, bạn sẽ biết mình bắt đầu từ đâu và đi tới đâu, đừng đếm từ những đồmg tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ, từ những ngôi nhà hay từ những chiếc xe đắt tiền rú ầm rong đêm, những con số đếm từ những thứ đó không thể đứng vững trong cuộc sống, bởi dưới chân họ không phải thứ gì họ tự làm ra, họ không biết bắt đầu từ đâu và cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, không có nơi bắt đầu cũng không có điểm kết thúc.

    Bắt tay vào mọi việc từ con “số 0” và làm nên cả thế giới, dù đó là một thế giới nhỏ của riêng bạn thì bao giờ cũng cảm thấy vui sướng nhiều hơn khi phải phụ thuộc vào người khác, đúng không?

    Chúng ta biết nói “Không!” với những nhu cầu chưa đúng lúc của bản thân, biết nói “Không!” trước những cám dỗ nguy hiểm của cuộc sống, biết nói “Không!” trong hôm nay để có nhiều trong ngày mai.

    1.000.000 lớn hơn 999.999 cho dù nó gồm rất nhiều số 0, nhưng nếu bạn đảo các số 0 lên trước thì chúng trở nên vô nghĩa và trở thành con số hầu như không đáng kể bên cạnh 999.999, nó sẽ càng vô nghĩa khi bạn nói: “Tôi không biết!”, “Tôi không làm được!”, “Tôi không thể!”. Hãy hiểu số 0 và đặt nó đúng chỗ, bạn sẽ ngạc nhiên trước ý nghĩa của con số tưởng như vô nghĩa này!

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn vutriluc vì bài viết hữu ích
    mosamosa (01/03/2012) KIDT20042004 (19/03/2012)
  • #170828   08/03/2012

    Hien1958
    Hien1958

    Male
    Sơ sinh

    Thanh Hoá, Việt Nam
    Tham gia:12/07/2008
    Tổng số bài viết (17)
    Số điểm: 385
    Cảm ơn: 2
    Được cảm ơn 17 lần


                                        Tuyên ngôn Yêu  

                                    Tim ơi hãy hát lời yêu 
                              Dẫu đời thường vẫn vạn điều dắng cay
                                    Đời người như cỏ như cây
                               Hồn ta là biển ắp đầy yêu thương
    LQH
     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn Hien1958 vì bài viết hữu ích
    vutriluc (09/03/2012) KIDT20042004 (19/03/2012)
  • #170829   08/03/2012

    Hien1958
    Hien1958

    Male
    Sơ sinh

    Thanh Hoá, Việt Nam
    Tham gia:12/07/2008
    Tổng số bài viết (17)
    Số điểm: 385
    Cảm ơn: 2
    Được cảm ơn 17 lần


    Ta yêu loài chim trắng
    Cả cuộc đời dệt nắng cho thơ
    Người ơi mãi tận bao giờ
    Hãy nâng niu những cánh cò trắng trong
    LQH
     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Hien1958 vì bài viết hữu ích
    vutriluc (09/03/2012)
  • #170947   09/03/2012

    dvluongls
    dvluongls

    Male
    Mầm

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:29/09/2009
    Tổng số bài viết (61)
    Số điểm: 780
    Cảm ơn: 15
    Được cảm ơn 18 lần


    "Ai ơi nhớ lấy câu này
    Dân chơi phải biết phô bày khoe trương..."

    " Chưa đi chưa biết đồ sơn,
    đi về mới biết không hơn đồ nhà..."

    " Chưa đi chưa biết Sài gòn
    Đi về trong túi không còn một xu..."

    " Còn thời cỡi ngựa bắn cung
    Hết thời xuống chợ lượm thun bắn ruồi"

    "Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ
    Chơi không học vừa khỏe lại vưa vui..."




    Dao Van Luong (Mr)

    Human Resource Deparment

    Mobile: (+84) 904 628 151

    Slype: dvluonghr

    Email: dvluongls@gmail.com

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn dvluongls vì bài viết hữu ích
    vutriluc (09/03/2012)
  • #174477   27/03/2012

    Simviet2011
    Simviet2011

    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:15/06/2011
    Tổng số bài viết (5)
    Số điểm: 103
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    Để may mắn đến cần có sự kiên nhẫn, chăm chỉ và không ngừng sáng tạo.

    Ishop.net.vn - Thoi trang cho be giới thiệu!
     
    Báo quản trị |  
  • #174917   28/03/2012

    duongthienbinh
    duongthienbinh

    Female
    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:25/03/2012
    Tổng số bài viết (4)
    Số điểm: 65
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 0 lần


    Người ta có thể nói thật bất cứ điều gì nhưng không thể nói thật rằng họ đang nói dối!

     
    Báo quản trị |  
  • #175167   29/03/2012

    ý nghĩa! xin cảm ơn.


     
    Báo quản trị |  
  • #175356   30/03/2012

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    NGỤ NGÔN ẤN ĐỘ

    Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.
    Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp.
    Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học.
    Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó.
    Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy.
    Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.
    Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.
    Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:
    - Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.
    Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:
    - Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ sót nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.
    Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ sót.
    Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về.
    Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa.
    Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.
    Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
    - Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ sót thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết - những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn.
    Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.
    Sưu tầm

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    anhdv352 (30/03/2012) mosamosa (31/03/2012)
  • #175539   01/04/2012

    pelun1994
    pelun1994

    Female
    Sơ sinh

    Đồng Nai, Việt Nam
    Tham gia:01/04/2012
    Tổng số bài viết (3)
    Số điểm: 15
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    mấy anh chị viết hay nhở
     
    Báo quản trị |  
  • #175620   02/04/2012

    mancoi_hlu
    mancoi_hlu

    Sơ sinh

    Nam Định, Việt Nam
    Tham gia:05/03/2011
    Tổng số bài viết (14)
    Số điểm: 175
    Cảm ơn: 1
    Được cảm ơn 0 lần


    hay 
     
    Báo quản trị |  
  • #176917   07/04/2012

    angelia.law
    angelia.law

    Female
    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:05/04/2012
    Tổng số bài viết (11)
    Số điểm: 70
    Cảm ơn: 6
    Được cảm ơn 4 lần


    #ffffff; text-align: center;">Sức mạnh của lời nói
    #ffffff; text-align: center;">

    #ffffff;" /> Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

    Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

    Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

    Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua. 

    Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác. ( nguồn internet)

     
    Báo quản trị |  
  • #176924   07/04/2012

    ​hảy là chính mình

    đừng vì lợi ích trước mắt mà làm mất bản thân
    đừng nói suông mà thẹn với lòng
    đừng nói khoác mà xấu hổ
    đừng vì tiền bán rẻ bản thân.

    danh dự ưa??? đáng giá bao nhiêu.??
    phẩn chất ư? đáng giá bao nhiêu?
    tự trọng ư? đáng giá bao nhiêu?
    ai ai cũng có ước mong giàu sang, điều muốn thay đổi cuộc sống này.
    nhưng hảy là chính mh các bạn nhé

    Vẫn kiêu hảnh ngẩng cao đầu kiêu hảnh.Vẫn cúi đầu tự nhủ phải cố lên.Trời cao tôi là vì sao lẻ.Dưới mặt đất tôi là kẻ cô đơn.Nổi buồn ơi nếu ngày là vật chất.Thì ta là kẻ giàu nhất thế gian.

     
    Báo quản trị |  
  • #177102   09/04/2012

    angelia.law
    angelia.law

    Female
    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:05/04/2012
    Tổng số bài viết (11)
    Số điểm: 70
    Cảm ơn: 6
    Được cảm ơn 4 lần


    Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình
    Thế giới chúng ta đang sống thật muôn màu muôn vẻ và luôn chuyển biến xoay vần – trong đó, chúng ta ví như một hạt bụi, luôn trăn trở, băn khoăn về số phận của mình. Chúng ta có thể cho đi nhiều, làm việc nhiều, mơ ước nhiều, gom góp nhiều để có được cuộc sống ấm êm. Nhưng rồi, khi tất cả lắng xuống, có bao giờ bạn tự hỏi “ta cần gì từ cuộc sống?” …
    Sẽ có nhiều ý kiến đưa ra. Chúng ta có thể cần cha, cần mẹ, cần bạn bè, cần vật chất, cần tình yêu thương… tuy nhiên, chúng ta thực sự cần gì từ cuộc sống này? Câu trả lời rất đơn giản, đơn giản đến mức bạn sẽ bàng hoàng khi nhận ra nó. Đó là: cuộc sống của bất cứ ai đều chỉ cần “cho” và “nhận”.
    Quả thật, từ những giây phút chào đời đầu tiên, chúng ta đã cần sự quan tâm, chăm sóc từ gia đình, người thân, cần một nền giáo dục sơ sinh để rồi những gì chúng ta cho đi là niềm tin yêu, hy vọng lớn lao từ mọi người xung quanh.
    Lớn thêm nữa, bạn bắt đầu cần thêm trang phục, cần giáo dục học đường, giáo dục giới tính, nói cách khác, bạn cần tri thức. Bạn vẫn cần tình yêu, nó bao gồm tình cảm gia đình, tình cảm cộng đồng, tình bạn, tình yêu đôi lứa.
    Bạn sẽ cho đi những gì? Bạn biết lo toan nhà cửa, biết tham gia hoạt động xã hội, biết thể hiện tình cảm của mình với mọi người. Tính chất đó nếu được giáo dục tốt sẽ có thể được phát huy theo chiều hướng tích cực. Con người đó có đủ khả năng tư lực, tự cường, tự chủ. Họ luôn mong muốn được cống hiến cho đến tận giây phút cuối đời và coi đó là lý tưởng, lẽ sống của mình. Và quan trọng hơn, họ cảm thấy nhận được nhiều hơn những gì họ mong đợi. Dân gian thường bảo:
    “Con tằm đến thác vẫn còn nhả tơ”
    Thử nghĩ xem, “cho” và “nhận” có phải là điều cần thiết nhất trong cuộc sống hay không, khi một người suốt đời chỉ muốn thu nhận thật nhiều, thật nhiều để vun đắp cho riêng mình. Có thể người ấy sẽ được như ý muốn đấy, nhưng dần dần, sự ích kỷ không chịu cống hiến sẽ đẩy họ đến chỗ cô đơn và nhàm chán. Vì sao? Quá đơn giản, không gieo nhân không thể gặt quả, không “cho đi” sẽ không thể “thu nhận”. Đến một lúc nào đó, nhận ra, họ sẽ xiết bao sợ hãi và chới với trong khoảng trống mà mình đã tự chọn.
    “Cho” và “nhận” trong cuộc sống này bao hàm rất nhiều. Chúng ta nhận về chúng ta những phần vật chất, tinh thần mà chúng ta cần, hoặc chính chúng ta sẽ cho người khác điều ấy không biết chừng!
    Như vậy, sự “cho” và “nhận” trong cuộc sống này luôn là sự tồn tại tất yếu của con người. Do đó, khi chúng ta tháo gỡ được vấn đề này có nghĩa là chúng ta đã có ý thức tự nhìn lại mình và đã có thể tự trang bị cho mình tư thế sẵn sàng cho một cuộc sống đầy màu sắc “thu nhận” và “cống hiến”.
    Suy cho cùng, “cho” và “nhận” là những yếu tố quan trọng và đặc biệt cần thiết để xây dựng cuộc sống tốt đẹp, đặt nền tảng cho tất cả mọi nhu cầu và quyết định sự thành bại cho tài năng, danh tiếng, gia tộc và nhân bản.
    Thật vậy Khi bạn lắng nghe một bài giảng của thầy cô hay một bài thuyết trình của bất kỳ diễn giả nào,hay khi bạn nhận được sự yêu thương từ ai đó,, bạn đừng bao giờ nghĩ rằng điều đó là đương nhiên bạn được nhận mà hãy nhận ra rằng mình có xứng đáng với những gì được nhận hay không? Điều này có thể hiểu rằng nếu một ai đó họ ”cho” bạn, tất cả điều xuất phát từ tình yêu thương mà họ dành cho bạn, chúng ta có rất nhiều cách để thể hiện lòng biết ơn. Không nhất thiết là cho họ lại những gì mà mình được nhận, chỉ một điều đơn giản là cho họ thấy họ biết được rằng mình hiểu và biết ơn tình yêu thương đó? Tại sao chúng ta phải tiết kiệm những lời ngọt ngào yêu thương^^ Hãy gửi tới những người yêu thương mình thật nhiều hạnh phúc và bình an các bạn nhé
    Cập nhật bởi angelia.law ngày 09/04/2012 11:45:21 SA
     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn angelia.law vì bài viết hữu ích
    KIDT20042004 (26/07/2012)
  • #177980   12/04/2012

    Simviet2011
    Simviet2011

    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:15/06/2011
    Tổng số bài viết (5)
    Số điểm: 103
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    #ff0000;">Sáng tạo nhiều điều trong cuộc sống. Sáng tạo bắt mình phải suy nghĩ và giúp mình tiến bộ lên rất nhiều. Trong cuộc sống luôn luôn cần sự mày mò, sáng tạo, cũng như sự chịu khó, không nản chí, phải làm hết sức, làm đến cùng. Nhiều khi có những cái rất nhỏ và từ những cái nhỏ đó mình mới phát triển lên thành những cái lớn. Khi mình thích làm, mình phải quyết tâm làm bằng được. Tất cả những điều nho nhỏ đó giúp mình tiến bộ và phát triển hơn nữa.

    Ishop.net.vn - Chuyên Thời trang Nam | Áo sơ mi Nam | Áo phông Nam
     
    Báo quản trị |  
  • #179694   19/04/2012

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    KHÔNG TRÁCH MẮNG
     

    Tôi quen gia đình nhà White khi mới vào đại học. Họ hoàn toàn khác gia đình tôi, mặc dù vậy ở bên họ, lúc nào tôi cũng cảm thấy hết sức thoải mái. Jane White với tôi thoạt tiên là bạn trong trường, rồi kế tới cả gia đình đón tiếp tôi- một người ngoài- như thể đón một người em họ mới tìm ra. Ở nhà tôi, mỗi khi có chuyện gì không hay xảy ra, luôn luôn nhất thiết là phải tìm cho ra thủ phạm để trách mắng.

    - "Cái này là ai làm đây?". Mẹ tôi sẽ hét lên như thế trong nhà bếp hỗn độn như bãi chiến trường.

    - "Đó là tại con đó, Katharine!". Cha tôi sẽ đay nghiến mỗi khi con mèo biến mất hoặc cái máy giặt không làm việc.


    Ngay từ khi còn nhỏ, anh chị em chúng tôi vẫn hay nói với nhau là trong nhà mình còn một người nữa là ông Trách Mắng. Mỗi tối ngồi vào bàn nhớ dọn cả cho ông ấy một phần ăn.
    Nhưng gia đình nhà White lại không bao giờ quan tâm đến ai vừa gây ra việc gì, họ chỉ thu dọn những mảnh vỡ và tiếp tục sống vui vẻ. Tôi chỉ thực sự hiểu hết nét đẹp của nếp sống này vào mùa hè mà Jane qua đời.


    Ông bà White có sáu người con, ba trai, ba gái. Vào tháng bảy, ba người con gái nhà White và tôi quyết định làm một chuyến đi từ Florida đến New York. Hai cô lớn nhất, Sarah và Jane đều là sinh viên. Người nhỏ nhất, Amy, thì vừa mới có được bằng lái xe. Tự hào vì điều đó, cô rất mong đến chuyến đi để được thực tập.
    Hai cô chị chia nhau lái suốt chặng đầu của chuyến đi, đến một khu thưa dân cư họ mới cho Amy lái. Thế rồi cô bé đột nhiên đi lạc vào đường ngược chiều, đã vậy mà Amy vẫn tiếp tục cho xe chạy băng băng không dừng lại. Một chiếc xe tải đã không kịp dừng lại nên lao thẳng vào xe chúng tôi.

    Jane chết ngay tại chỗ.


    Khi ông bà White đến bệnh viện, họ thấy hai cô con gái còn sống sót của mình nằm chung một phòng. Đầu Sarah thì quấn băng còn chân Amy thì bó nạng. Hai ông bà ôm lấy chúng tôi khóc buồn vui lẫn lộn khi gặp lại các con. Họ lau nước mắt cho các con và thậm chí còn trêu Amy khi thấy cô bé học sử dụng nạng.
    Với cả hai cô con gái, đặc biệt là với Amy, họ nói đi nói lại:" Bố mẹ mừng biết bao khi thấy con còn sống."


    Tôi vô cùng kinh ngạc, không có kết tội, không có trách mắng ở đây.
    Về sau, tôi hỏi ông bà sao lại không có một lời kết tội nào đối với việc Amy đã đi vào đường cấm. Bà White bảo:"Jane đã mất rồi và chúng tôi thương nhớ nó kinh khủng, nhưng nói hay làm gì thì có mang Jane về được đâu. Trong khi đó Amy còn cả một cuộc đời trước mặt. Làm sao nó có thể sống một cuộc đời hạnh phúc nếu cứ cảm thấy rằng chúng tôi oán trách nó vì nó đã gây ra cái chết của chị gái?"


    Họ nói đúng, Amy tốt nghiệp đại học và lấy chồng vài năm sau đó. Cô trở thành mẹ của hai bé gái, và bé lớn nhất tên là Jane.
    Tôi đã học được từ gia đình White một điều thực sự quan trọng trong cuộc sống: Trách mắng quả thật không cần thiết, đôi khi đó còn là một việc hoàn toàn vô ích.
    Sưu tầm

    Tôi xin bổ sung thêm 1 câu vào câu cuối của bài viết này: "trách mắng đôi khi còn gây ra những hậu quả không thể nào sửa chữa được. Hãy thận trọng với lời nói của mình trong lúc nóng giận". Kinh nghiệm từ bản thân thôi.

    Cập nhật bởi Khongtheyeuemhon ngày 19/04/2012 02:40:38 CH Cập nhật bởi Khongtheyeuemhon ngày 19/04/2012 02:36:06 CH

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    angelia.law (24/04/2012)
  • #186723   18/05/2012

    vuivui91
    vuivui91
    Top 500


    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:18/08/2010
    Tổng số bài viết (150)
    Số điểm: 2156
    Cảm ơn: 26
    Được cảm ơn 28 lần


    #ff0000; font-size: 20px;">may mắn chỉ đến khi cơ hội gặp gỡ sự chuẩn bị

    chẳng cần nói quá nhiều mới cất lên được lời ý nghĩa, mong muốn trong tôi chỉ là một người làm tôt muốn hát ca!

     
    Báo quản trị |