Lựa chọn và đưa ra quyết định
(Viết trong 1 đêm khó ngủ đã lâu rồi)
Chẳng biết tại sao hôm nay lại không ngủ được, cứ trằn qua trằn lại hoài
mà mắt cứ mở thao láo. Hồi còn chơi game online thì ước như vậy không
được... thiệt tình.
Đọc entry "ngã rẽ" của pà chị đồng nghiệp thấy tâm sự trùng trùng, chút
gì rưng rưng... rời bỏ cái gì mình đã gắn bó trong 1 thời gian dài quả
thật không phải dễ và cũng khó mà vô cảm được... Thỉnh thoảng xem phim
thấy cảnh người ta thôi việc, ghé lại chỗ ngồi riêng của mình thu dọn đồ
đạc cá nhân... tự nhiên mún khóc. Khóc vì thấy thấp thoáng hình ảnh của
mình trong đó... gì mới đi làm có 5 năm mà đã có thâm niên khoảng hơn
10 lần nộp đơn xin thôi việc rồi... Sau này rút kinh nghiệm, bày đồ đạc,
sách vở tại chỗ ngồi của mình in ít thôi... để khi nghỉ việc thu dọn đỡ
cực... éc.
Cuộc sống đôi khi đặt ta vào những quyết định không thể né tránh hay nói
một cách khác đi đó là lựa chọn: hoặc thế này hoặc thế kia... buộc phải
chọn. Thỉnh thoảng xem phim (sao mà nhiều thỉnh thoảng thế nhỉ?)
thích nhất cái cảnh nhân vật cầm cái kìm, trán vã mồ hôi, tay run run
trước quả mìn với hai sợi dây... cắt sợi này, mìn sẽ bị vô hiệu, cắt sợi
kia... bùm... từ hồi coi đến giờ chưa thấy trường hợp nào "bùm" cả,
toàn cắt trúng thôi... xạo kinh. Bác Tố Hữu thì phải, có câu thơ nói về
sự lựa chọn cũng rất hay: "Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước, chọn
một dòng hay để nước trôi"... theo thằng tui hiểu đại ý là tâm trạng
rất khó quyết định, không biết làm thế nào: nên chọn một trong hai dòng
nước để rồi cuốn theo nó hay cứ đứng như vậy nhìn nước trôi... Ít ra
ông này cũng có sự lựa chọn thứ 3... đó là đứng nhìn... vậy là sướng quá
còn gì...
Rồi cũng sẽ có lúc cuộc sống đặt trước chúng ta hai sự lựa chọn duy
nhất, hoặc thế này, hoặc thế kia... không còn lựa chọn khác và buộc bạn
phải quyết định. Lúc đó các bạn sẽ làm gì? Những lời khuyên của người đi
trước, người thân, bạn bè... có lẽ sẽ giúp ích cho các bạn. Nhưng khi
ngay cả chính các lời khuyên đó cũng trở nên vô dụng, bạn vẫn không thể
đưa ra quyết định cho mình thì sao... Suy nghĩ hoài, trăn trở hoài, xì
trét... vẫn không thể lựa chọn... bạn sẽ làm thế nào... Theo tui, tự vẫn
chết là xong chuyện, khỏi phải lựa chọn mệt xác, nhức đầu... ka ka...
mà suy cho cùng, đó cũng là 1 sự lựa chọn đó chứ... Nhưng tui không hy
vọng có ai làm theo lời khuyên đó nha, luật hình sự nó có cái tội danh
gọi là "xúi giục người khác tự sát" thì phải.
Bản thân tui, với 1 câu châm ngôn "sống để bụng, chết mang theo" (nói ra
sợ người ta chửi) đó là: THÀ KHÔNG LÀM VIỆC GÌ ĐÓ ĐỂ RỒI PHẢI HỐI HẬN
CHỨ NHẤT QUYẾT KHÔNG HỐI HẬN VÌ NHỮNG VIỆC ĐÃ LÀM... Cuộc sống đã đặt
tôi trước rất nhiều sự lựa chọn, và trước giờ tôi chưa bao giờ hối tiếc
vì những lựa chọn của mình... đơn giản vì tôi chọn nó theo cảm tính...
nghĩa là chẳng hề suy nghĩ gì cả... thấy thích thì chọn thôi. Bởi vì tôi
biết rằng có suy nghĩ thì cũng chẳng nghĩ được cái quái gì từ cái "đầu
đất" của mình... nên suy nghĩ chỉ mất thời gian. Bi giờ, nếu quay ngược
thời gian trở lại, thì tôi cũng sẽ lựa chọn y như lúc ban đầu, bởi vì
tôi biết... tại thời điểm đó, với con người tôi lúc đó... thì chỉ có lựa
chọn đó. Tại sao các bạn cứ phải dằn vặt mình vì đã quyết định chọn cái
này, không chọn cái kia để rồi giờ hối tiếc... hối tiếc thì có chọn lại
được không? Tại sao các bạn cứ phải suy nghĩ, phải mất thật nhiều thời
gian để rồi phát hiện ra rằng mình chọn lại đúng cái ban đầu hoặc mình
chẳng... đưa ra được quyết định nào cả. Thú thực, tôi rất phục cái "lựa
chọn cảm tính" của mình, nhất là khi tôi đi thi trắc nghiệm... chưa bao
giờ tôi đánh trắc nghiệm mà điểm dưới 5 cả ha ha... mặc dù không học
bài... Tuy nhiên, lựa chọn này nhiều khi cũng đưa tôi đi "lầm đường lạc
lối" theo đúng nghĩa đen của nó... tui có cái tật hay xách xe chạy lòng
vòng ngắm phố phường, cứ tới ngã rẽ là quẹo phải (thuận tay)... quẹo một
hồi đi lạc xí mịa không biết đường về luôn...
Nhớ thời tui còn làm "bát man", ý nói bóng bẩy là người dơi (ngày ngủ,
đêm thức canh trộm) đó mà. Thời đó tui chơi game khoảng 18/24 giờ. Do bị
"đá" nên tìm về sở thích chơi game để quên đời, nhờ nó mà vượt qua được
quãng thời gian cùng cực, tuyệt vọng và cô đơn... nhớ lại vẫn thấy rùng
mình. Cuối cùng, rút ra được 1 điều mấy thằng chơi game, sống trong thế
giới ảo đa phần là cô đơn, bế tắc và buồn bã: thằng bị bồ bỏ, buồn lao
vào chơi game cho quên đời... thằng đang có bồ... ham chơi game quá bị
bồ bỏ... rồi lại lao vào game cho quên đời... một vòng luẩn quẩn...hix.
Thời gian online về khuya, tôi quen được anh bạn (đến bây giờ nghỉ game 3
năm rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn cafe với nhau). Đêm khuya, mấy thằng
lang thang trên cái chiến trường vắng tanh, gặp nhau cứ tưởng là ma...
chát chít rồi thân với nhau... và giúp nhau cùng lún sâu trong game...
Qua chat, được biết hoàn cảnh của ổng cũng giống mình, nghĩa là cũng vừa
mới bị bồ bỏ... đồng cảm.
Chuyện tình của ổng vừa lãng mạn mà cũng vừa lãng nhách... y như phim
Hàn Quốc. Ổng yêu một người hơn ổng 4 tuổi (pà này tui chưa thấy bao giờ
nhưng chắc rất đẹp - lý giải cho điều này xin xem hồi sau sẽ rõ), đã có
1 người con riêng... vậy mà ổng vẫn yêu. Bà kia lớn người nhưng nọn dạ,
yêu ổng nhưng lại ôm mộng đi ra nước ngoài sống... ổng thì không thể đi
cùng vì kinh tế và còn vì rất nhiều ràng buộc khác. Bà kia nửa muốn đi,
nửa muốn ở lại với ổng loay hoay hết cả năm... thế rồi cũng quyết định.
Bà í kết hôn và lặng lẽ đi, đến lúc lên máy bay mới móc điện thoại ra
gọi cho ổng báo tin... ổng chạy ra phi trường thì chỉ còn thấy chiếc máy
bay đã cất cánh... Mịa cái sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất cứ 5 phút có 1
chuyến bay, ra sân bay mà không thấy máy bay cất cánh mới lạ... có chúa
mới biết mụ í đi chiếc máy bay nào (chứ mà biết dám ổng cũng lấy súng AK
ra bắn rụng cho hả giận...). Suy sụp, trở về chìm vào trong game... đây
là game online đầu tiên ổng chơi và cũng là game đầu tiên tui chơi...
tui 82 ổng 79 cũng xêm xêm tuổi nhau... Ổng kể ổng chơi game này vì
thằng nhóc con riêng của "bồ cũ" (khoảng 10 tuổi) rất thích chơi game
này, vì sợ nó ham chơi lơ là việc học nên ổng cùng chơi chung 1 nhân vật
với nó cho dễ kiểm soát. Đó chính là nhân vật ổng đang chơi, pà kia
cũng có 1 nhân vật riêng trong game... Qua bển rồi, bà í vẫn online gặp
ổng trên game để nói chuyện... thằng tui hỏi, làm vậy để được gì... càng
buồn hơn? bà í đã quyết định lựa chọn như vậy... thì ông anh cũng phải
có quyết định cho riêng mình thôi... Tui còn sốt sắng đề nghị ổng cho
tôi biết tên nhân vật của pà kia trong game để tui gặp đâu "đồ sát"
(giết chết) đó cho bõ ghét... vì tui cũng ghét mấy kẻ phản bội... ổng
bảo nhảm quá, nhân vật của pà í suốt ngày ngồi trong thành (trong nhà)
không ra ngoài lấy đâu mà giết. Mà nhắc đến game không thể không nhắc
đến tên của mấy con nhân vật trong game của tui, chúng có đặc điểm chung
là cùng họ Kiều: Kiều Thiên Kiếm, Kiều Thiên Ngọc, Kiều Thiên Long,
Kiều Thiên Phụng, Kiều Thiên Hòa... nhưng vip nhất là con Kiều tâu. (cầu tiêu).. ha
ha. Trong game tui ấn tượng nhất là một thằng có tên rất "Trung Của"
nhưng cũng rất Việt Nam: nó họ Đường tên Tiết Niệu... giang hồ gọi là
Đường Tiết Niệu bang chủ của bang "Thần kinh lung linh"... vãi chưởng.
Nhân vật của anh bạn tui sau này lên làm bang chủ của bang hội vip nhất,
đông đảo nhất và nhiều người tài giỏi nhất trong cụm máy chủ chúng tôi
chơi... và bà chị kia rồi cũng dần không thấy nhắc tới nữa... Không thấy
nhắc tới bởi vì ổng quen và cưới em gái... của bà này (cùng mẹ khác ông
ngoại... í lộn cùng mẹ khác cha). Trong lúc ổng buồn và suy sụp, em gái
của pà này an ủi và làm ổng mê luôn... (làm kế toán cho công ty do ổng
làm giám đốc). Người nắm rất rõ chuyện tình và hiểu ngóc ngách ngọn
ngành tình yêu của ổng... vì vậy bị ghen tơi bời và bị hành hạ về mặt
thể xác lẫn tâm hồn... yêu khổ thế chứ lỵ. Tèn ten ten ten, tèn tén tèn
ten... Khi biết ổng quen người yêu cũ và em gái mình quen nhau, chị kia
đã lồng lộn lên, làm um sùm, đòi tự tử ở "bển"... ổng bảo (qua chat) nếu
chết được thì em cứ chết đi... thế là im. Hết làm dữ rồi lại khóc lóc,
hối hận đòi quay trở về Việt Nam sống với ổng... thiệt hết biết... Hôm
đám cưới ổng có tới 2 bàn dành cho các thành viên trong game (có đứa từ
miền Tây lên, có đứa từ miền Trung vào)... gặp nhau ngồi toàn nói về
game không... vui quá xá... lúc ổng xuống cụng ly... cả đám hô vang:
chúc mừng bang chủ vô tù chung thân... ka ka... Bên nhà gái chỉ có mẹ cô
dâu, cha cô dâu bị bệnh nên không đi được (thực ra là nói dối - vì ổng
bà ly dị lâu rồi ko thèm nhìn mặt nhau)... Đám cưới này có thêm một chi
tiết nhỏ là cô dâu rất đẹp, mẹ của cô dâu cũng rất đẹp, vì vậy suy ra bà
chị của cô dâu và là con gái của bà mẹ... chắc cũng rất đẹp... không
đẹp sao có con riêng 10 tuổi rồi còn dụ được trai tơ. Đám cưới này còn
có thêm 1 chi tiết rất nhỏ nhỏ nữa là tổ chức trùng ngày với đám cưới
của... bồ cũ tui...
Mà sao tui có tật hay lan man vậy nhỉ? tự nhiên là ngồi kể lể chuyện đời
tư của anh bạn tui ra... thực ra tui nói về anh í để dẫn nhập các bạn
tới 1 câu chuyện về "sự lựa chọn và đưa ra quyết định". Đây là người anh
tôi rất thích, và rất kính phục không phải chỉ trong game mà cả ngoài
đời... lớp 7 ổng đã ra đời sống và tự lập nuôi thân. Khi tinh thần của
tui đi xuống và chán nản cùng cực ổng đã tâm sự, cái tâm sự của người
cùng cảnh ngộ và có những lời khuyên rất chân thành, thông thái cùng
những câu chuyện kể làm cho niềm tin của tôi vững vàng hơn. Bây giờ thì
ổng hết thông thái rồi... vì ổng đã có vợ... mấy thằng có vợ nhìn cái
mặt ngu ngu, đần đần thấy ớn... Câu chuyện về sự lựa chọn và đưa ra
quyết định mà ổng kể cho tui như sau:
"Một hôm Khổng Tử cùng học trò đi đến bờ sông, Khổng Tử hỏi học trò:
Nếu bây giờ ta và cha ngươi cùng ngã xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước?
- Học trò trả lời: Trò sẽ cứu thầy trước. Cần biết thêm rằng trong đạo
Nho của Khổng Tử: thiên tử (vua) giữ ngôi vị cao nhất, đến thầy (thầy đồ
dạy học, thầy giáo) rồi mới đến cha, mẹ: TRUNG - LỄ - NGHĨA... Vì vậy,
học trò trả lời như thế là 1 phản xạ...". Rồi ổng quay qua hỏi tui:
trường hợp là em thì em sẽ trả lời sao? Suy nghĩ một lát rồi trả lời:
đương nhiên là phải cứu cha trước rồi cha thì tình thâm hơn là thầy với
lại tư cách người thầy giờ đâu có như hồi xưa... xã hội bi giờ nhiều
"thằng" làm thầy mà khốn nạn lắm: vừa dốt, vừa dê, vừa tham tiền... Sau
khi đưa ra một loạt những lý do củ chuối để biện minh cho sự lựa chọn và
quyết định của mình, tôi "bị" hỏi tiếp: "Thế nhưng em có biết bơi không
mà đòi cứu người? Hoặc giả như thầy em gần bờ, gần với em hơn còn cha
em ở tuốt ngoài xa... nếu em cứ cố chấp bơi ra cứu người ở xa, bỏ mặc
người ở gần thì có khi chẳng cứu được ai cả..."
Thằng tui mới đớ người ra, ừ nhỉ... "thầy" của tui được đà mới tiếp:
"Cuộc sống đôi khi đặt chúng ta trước những lựa chọn khắc nghiệt và buộc
phải quyết định. Nhiều khi chúng ta mất rất nhiều thời gian suy nghĩ
làm một việc gì đó mà không hề để ý đến khả năng của mình có làm được
hay không? (giống như cứ suy nghĩ hoài cứu cha hay cứu thầy mà không
nghĩ đến việc mình chẳng hề biết bơi). Chúng ta khổ sở, xì trét, tự làm
cuộc sống của mình thành địa ngục vì cứ do dự mãi không quyết định được
nên chọn cái nào, bỏ cái nào... Điều này làm cho chúng ta mất đi sự
thông thái, óc phán đoán, quan sát (cứ nghĩ hoài cứu cha hay cứu thầy mà
không xem xét người nào ở gần bờ hoặc gần mình hơn). Chốt lại vấn đề:
Nếu em biết bơi và có thể cứu được người... thì khi xảy ra chuyện như
trên, em sẽ lao ùm xuống nước, không còn thời gian suy nghĩ chọn người
gần mình nhất để cứu, mặc kệ là cha hay là thầy. Đó mới là đáp án chính
xác của câu chuyện... Đừng tự làm khổ mình, đừng mất thời gian suy nghĩ
quá nhiều để đưa ra quyết định cho 1 sự lựa chọn... Hãy nghĩ đơn giản:
mình có khả năng để làm không? nếu có - quyết định ngay không do dự...
nghĩ nhiều thì chắc đã nghĩ được gì... đôi khi cơ hội lại trôi qua tầm
tay để rồi phải hối tiếc...
Tôi đang đứng trước 2 sự lựa chọn: ở lại hay là ra đi: Ở lại là chấp
nhận đưa bản thân mình vào một sự gò bó, một mức lương với 1 chỗ làm ổn
định, an toàn trong thời buổi thất nghiệp nhan nhản hiện nay - Giống như
con chim cảnh ở trong lồng, được thức ăn, nước uống đầy đủ, không phải
lo nghĩ gì, không sợ súng săn, không sợ đại bàng, diều hâu, an phận qua
ngày trong cái lồng chật hẹp dưới sự chăm sóc rồi chết mà không hề biết
đến một bầu trời xanh bao la... Ra đi là chấp nhận những tháng ngày túng
bấn do thiếu tiền, không biết cái gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước...
chỉ giữ được 1 thứ duy nhất an ủi đó là niềm đam mê và sự tự do. Giống
như con chim hoang dã phải tự lo lấy thức ăn, lo nước uống để sinh tồn,
mỗi bước đi là 1 hiểm nguy nhưng nó được tự do bay lượn giữa bầu trời...
cảm giác mà con chim cảnh không bao giờ trải qua được. Tôi sợ tôi như
con chim cảnh, cứ ở mãi trong lồng riết rồi 1 ngày nào đó người ta mở
cửa lồng mà tôi cũng không thèm (đúng hơn là không dám) bay ra khỏi cái
nhà tù của chính mình.
Không ra ngoài sao biết được bầu trời xanh bao la... Thằng tui đã quyết
định chớp nhoáng cho sự lựa chọn của mình... Dĩ nhiên phần nhiều lại
xuất phát từ cảm tính... nhưng được cái là không bao giờ hối hận...
Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...