Triết lý sống mỗi ngày nên đọc

Chủ đề   RSS   

Like DanLuat để cập nhật các Thông tin Pháp Luật mới và nóng nhất mỗi ngày.

28 Trang <123456>»
Thảo luận
  • #11714   10/12/2008

    hanoithu66
    hanoithu66
    Top 150
    Lớp 1

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/07/2008
    Tổng số bài viết (528)
    Số điểm: 2620
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 52 lần


    Cái lạnh

    Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng 1 cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn 1 que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.

    Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.

    Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt wanh đống lửa, thấy 1 người trong số đó ko đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.

    Người thứ 3 trầm ngâm trong 1 bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"

    Người đàn ông giàu lui lại 1 chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"

    Ánh lửa bùng lên 1 lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!"

    Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".

    Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.
     
    Báo quản trị |  
  • #11715   10/12/2008

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Nụ cười mỗi ngày!!!

    Tôi không nhiều tuổi nhưng cuộc sống không phải dễ dàng trong những năm qua (tất nhiên không quá khó khăn).
    Có một gia đình đầy đủ là điều tuyệt vời nhất mà mỗi chúng ta nhận được, thế nhưng tôi không cho đó là vậy.Tôi đòi hỏi mọi người quan tâm tôi nhưng vẫn muốn tự do một cách ích kỉ.Nhiều khi chính tôi chối bỏ gia đình mình trong những suy nghĩ hồ đồ.
    Nhưng rồi tôi lớn theo thời gian, tôi nhìn nhận mọi việc khác đi, tôi biết khi nào tôi có một gia đình của tôi, tôi sẽ phải học cách yêu thương như chính ba mẹ tôi đang làm và tôi có lẽ sẽ như ba mẹ tôi hiện tại.
    Có thể đôi khi bạn không hài lòng với chính cuộc sống của bạn hiện tại, bạn mong muốn có cuộc sống khác tốt hơn. Bạn luôn nhìn lên những người hơn mình mà quên nhìn xuống, bạn đã hơn biết bao nhiêu người rồi.
    Tôi không thích nhìn về quá khứ cũng như không bao giờ hối hận những việc tôi đã làm. Nói thế không có nghĩa tôi chối bỏ quá khứ. Chỉ đơn giản là tôi nhìn lại nó với nụ cười. Cười ngày đó mình quá khờ khạo, quá non nớt...Và rồi tôi học từ đó nhựng bài học cho hiện tại và cho tương lai.Bạn hãy tha thứ cho chính mình vì những gì đã xãy ra, hãy bắt đầu với nụ cười và tiếp tục  như thế
     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn cerano vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (22/02/2012) thuoanhtt (20/05/2011) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11716   11/12/2008

    lawyerhien
    lawyerhien
    Top 150
    Lớp 6

    Đăk Lăk, Việt Nam
    Tham gia:12/07/2008
    Tổng số bài viết (517)
    Số điểm: 7457
    Cảm ơn: 1
    Được cảm ơn 38 lần


    Mãn nguyện

    "Tôi chấp nhận mọi thứ như nó vốn có và tận hưởng những gì cuộc sống mang lại và tôi biết những điều mong ước sẽ trở thành hiện thực như là mùa xuân sẽ trở lại sau một mùa đông lạnh giá"

    Luật s­ư L­ưu Thị Thu Hiền

    Tr­ưởng VP Luật s­ư Hiền và Liên danh

    374 Phan Bội Châu - Buôn Ma Thuột - Đăk Lăk.

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn lawyerhien vì bài viết hữu ích
    hiden_face (21/02/2012) thuoanhtt (20/05/2011)
  • #11717   11/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Những đứa trẻ thơ dại trên thương trường


    Trẻ em thường rất ngây thơ. Chúng không biết cái gì có thể và cái gì là không thể. "Tại sao con không với được sao trên trời?” ... chúng thường hỏi và đặt hy vọng vào những điều không thể đạt được.
    Người lớn thì khôn hơn. Họ biết rõ ranh giới giữa cái có thể và cái không thể. Chính vì lẽ đó họ không hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn và cũng không bao giờ mong đợi những phép mầu. Họ đã tự làm mất dần đi sự ngây thơ của trẻ nhỏ vốn có.
    Tính sáng tạo cũng mất dần theo tuổi tác, nhường chỗ lại cho tính chất chính thống.


    Với tính chất chính thống và sự khôn khéo, người lớn đã mất thói quen đặt ra những câu hỏi ngớ ngẩn, họ đã đánh mất khả năng nhìn nhận những tia sáng cơ hội của tương lai.

    Khi quan sát bố của mình chụp ảnh, đứa con gái 3 tuổi của Tiến sĩ Edward Land đã hỏi xem ngay bức ảnh. Câu hỏi vô nghĩa đó đã vạch lối cho tiến sĩ Edward phát minh ra chiếc máy ảnh "lấy ngay”.

    Nhiều năm sau, tại công ty Polaroid tiến sĩ Edward đã khẳng định: "Chúng tôi thật sự không phát minh ra những sản phẩm mới, những giải pháp hữu hiệu nhất đã vô hình tồn tại từ lâu, chúng chỉ đợi để được khám phá.”


    Trẻ con thơ dại cũng có thể hỏi: Tại sao bạn không nhìn thấy người bên đầu dây bên kia điện thoại? Tại sao lại không sản xuất được chất liệu vải vừa bền, lại mỏng, dẻo và chịu được nhiệt cao... ? Những câu hỏi vô nghĩa kiểu này là chìa khóa kỳ diệu mở ra những khoảng trống cạnh tranh chiến lược mới.


    Mười năm trước, mọi người trong nhóm của Swatch đã hỏi một câu hỏi điên rồ: Tại sao chúng ta không thể thiết kế ra một loại đồng hồ chất lượng cao, bắt mắt, chi phí rẻ và sản xuất ngay tại trên đất nước Thụy Sĩ?

    Ngân hàng nào cũng ngờ vực ý tưởng này, một số nhà cung cấp không muốn bán thiết bị cho nhóm.

    Cũng không ít người đã dự định rằng với ý tưởng điên rồ này không khéo cả nền công nghiệp đồng hồ của Thụy Sĩ sẽ đi tong.

    "
    Tại sao chúng ta không thể cạnh tranh với Nhật?" cần những lời giải đáp sáng suốt.
    Để sản xuất được ra một chiếc đồng hồ đúng mốt và bán ra với giá trung bình 40 USD, phải cần có những sự đổi mới vượt trội trong khâu thiết kế, sản xuất và phân phối.

    Nicolas Hayek, kỹ sư tư vấn người Thụy Sĩ đã áp dụng những phương pháp sản xuất tân tiến nhất của nền công nghiệp đồng hồ nước nhà để giảm giá chi phí cũng như nhân công.

    Ông dự đoán rằng với hệ thống và cung cách quản lý của Swatch, công ty vẫn có thu nhập cao ngay cả khi tất cả công nhân Nhật Bản đồng ý làm việc không lương.

    Swatch không chỉ là sự tân tiến trong marketing, nó là cả một sự thụ thai lại của toàn bộ nền công nghiệp đồng hồ.

    Polaroid và Swatch cho ta thấy, khi nói đến sáng tạo tương lai, một con mắt của trẻ thơ có giá trị hơn nhiều so với 10 phòng kế hoạch phức tạp: Con mắt ấy đã đặt ra những câu hỏi ngây ngô tưởng chừng không thể !?


     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (22/02/2012) ProBanHTKH (15/06/2012)
  • #11718   11/12/2008

    hanoithu66
    hanoithu66
    Top 150
    Lớp 1

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/07/2008
    Tổng số bài viết (528)
    Số điểm: 2620
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 52 lần


    Ứơc mơ

    Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư bị hư; họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình. Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau...

    Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi nhau và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong những túi xách đã để lại ở tầng 20.

    Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta … Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.

    Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thời giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa. Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.

    Vậy ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để không phải sống trong sự tiếc nuối.

     
    Báo quản trị |  
    4 thành viên cảm ơn hanoithu66 vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (22/02/2012) VietThuong (06/07/2011) thuoanhtt (20/05/2011) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11719   12/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Một vài dòng Trước khi... nổi cáu

    (Bài dành riêng cho BTV)

    Nhiều năm về trước, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công ty dầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn hai triệu đôla.

    John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu công ty này. Vào cái ngày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết các nhân viên và ủy viên khác của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặt Rockefeller, không ai muốn bị liên lụy gì.

    Chỉ trừ có một người, đó chính là ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia. Ông ta là Edward T. Bedford. Rockefeller ngay hôm ấy hẹn gặp Bedford và Bedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt ngã từ Rockefeller.

    Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh bàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.

    - A, anh đấy hả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đã nghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?

    Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.

    - Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này - Rockefeller nói - Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.

    Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau: Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng" là: "Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công ty đưa ra quyết định đúng đắn được ba lần và giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất lần này.
    ************

    Khi nào định nổi cáu với ai, có lẻ nên ngồi xuống viết liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi viết xong bản đó rồi hãy bắt đầu... cáu nếu còn có thể cáu. 

    Và có thể lắm chứ, khi chẳng có ưu bao nhiêu mà toàn khuyết.

    Nhưng tại sao không chấm dứt mà lại nổi cáu ?


     
    Báo quản trị |  
    4 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (22/02/2012) ProKTO (15/06/2012) thuoanhtt (20/05/2011) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11720   13/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Biểu hiện


    Ngày nọ tôi đến thăm nhà một người bạn, lúc trò chuyện đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót vui tai, hóa ra chủ nhà có nuôi một con chim vành khuyên.

    Lúc này chủ nhân bước tới, vừa cho chim ăn vừa nói với tôi: "Trước đây tôi nuôi đến ba lồng chim, nhưng vì quá bận nên tôi quên cho chúng ăn, khiến chúng bị chết đói. Chỉ có con này, tôi nuôi đã hơn hai năm, cơ hồ không có ngày nào tôi quên cho nó ăn cả".  

    "Tại sao thế?" – Tôi thắc mắc hỏi.

    "Vì chim nuôi trước đây không biết kêu hót, cho dù có kêu hót thì cũng không vang. Chỉ có con chim vành khuyên này là luôn kêu hót thánh thót vui tai, tự nhiên khiến tôi phải chú ý". 

    Con người chẳng phải cũng như thế hay sao?

    Biểu hiện bản thân một cách thích hợp là phương pháp tốt nhất để giải trừ khốn đốn, tránh ôm tài nuốt hận.

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (22/02/2012) thuoanhtt (20/05/2011) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11721   14/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Hai vấn đề lớn

    Sống và chết có gì khác nhau?
    Khi chúng ta được sinh ra đời, người vui mừng không phải là bản thân chúng ta, mà là cha mẹ, người thân của chúng ta; sau khi chúng ta chết, người khóc lóc cũng không phải là bản thân chúng ta, mà là con cái, người thân của chúng ta.

    Chúng ta không vui sướng vì ra đời, vì lúc đó không biết vui sướng; chúng ta không khóc lóc vì chết đi, vì sau khi chết sẽ không còn cảm giác.

    Chúng ta không cách gì phát biểu cho cuộc sống, vì khi phát biểu ta đã được sinh ra rồi, bất luận được sinh ra trong một hoàn cảnh như thế nào, chúng ta đều không có tư cách quyết định; chúng ta cũng không cách gì rơi lệ cho cái chết, vì cho dù có chống trả thì sinh vật nào cũng phải chết.


    Chúng ta mở đầu cuộc hành trình bằng tiếng khóc của bản thân, rồi lại kết thúc mạng sống trong tiếng khóc của người thân. Chúng ta rời khỏi cơ thể mẹ mà ra đời, rồi lại rời khỏi thế giới này mà chết đi. Chúng ta được đẩy lên sân khấu cuộc đời, rồi lại bị kéo xuống.

    Chúng ta tựa hồ không hề có một quyền lực can thiệp nào vào hai vấn đề lớn nhất của cuộc đời, là sự sống và cái chết.

    May mà trong vấn đề này, chúng ta vẫn có thể có một chút hành vi để khiến bản thân sinh ra bình thường, nhưng có thể chết vĩ đại.

    Bạn ra đời trong cơn đau đẻ của một mình người mẹ, nhưng Bạn có thể từ bỏ thế gian này trong tiếng khóc đau thương của hàng triệu con người.

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (22/02/2012) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11722   15/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Tạm dừng


    Trên sân bóng chày, gặp phải tình huống tay ném không vững, phòng thủ sơ hở, huấn luyện viên liền kêu tạm dừng để an định tâm trạng, cổ vũ tinh thần của vận động viên.

    Trên sân bóng rổ, gặp phải tình huống đội hình hỗn loạn, nhiều lần mất điểm, huấn luyện viên cũng kêu tạm dừng để chỉ đạo chiến lược, ổn định tâm trạng.

    Trên chiến trường cuộc sống, nếu bạn cảm thấy lực bất tòng tâm, gặp chuyện thất bại thì hãy xem như là một lần tạm dừng! Ðể bản thân hưởng thụ những giây phút đáng quý, chỉnh lý tư tưởng hỗn loạn, lập lại kế hoạch, võ trang trở lại.
    Giây phút tạm dừng ngắn ngủi này trong cuộc sống vốn chẳng là gì, nhưng có thể khiến bạn xoay chuyển tình thế, khôi phục niềm tin để đứng dậy trở lại.

    Nhưng cần phải chú ý, số lần tạm dừng không nên quá nhiều! Nếu không thì sẽ vi phạm luật.

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    thuoanhtt (20/05/2011) Letuanlawyer09 (22/02/2012)
  • #11723   15/12/2008

    hanoithu66
    hanoithu66
    Top 150
    Lớp 1

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/07/2008
    Tổng số bài viết (528)
    Số điểm: 2620
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 52 lần


    Muối

    Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn. Một lần khi chàng tai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.

    - Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
    Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
    - Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời
    Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
    - Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
    Người thầy chậm rãi nói:
    " Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Nhưng mỗi người hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích."
     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn hanoithu66 vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (22/02/2012) duylinh-tckh (19/12/2011) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11724   16/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Sự tồn tại vĩnh hằng

    Lá xanh rồi vàng. Hoa nở rồi tàn. 
    Nhìn thấy lá khô, hoa tàn lần lượt rời bỏ cành về với cát bụi, bạn sẽ nghĩ: Chúng đi rồi sẽ không bao giờ trở lại!

    Nhưng xuân đi rồi xuân đến. Hoa tàn rồi hoa nở.
    Chiếc cành trơ trụi lại mọc ra chiếc lá xanh. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trãi lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ.
    Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại.

    Chính vì hoa tàn lá rụng mới giúp cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh;
    Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau xán lạn hơn;
    Chính vì có sự rút lui ẩn dật của thế hệ cũ thì mới có thế hệ mới bước lên sân khấu cuộc đời;

    Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa đó, bạn có thấy chúng đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay ko ?

    Hà cớ gì lại rơi lệ khi thấy hoa tàn?
    Thương tâm chi khi quét lá khô?
    Việc gì phải cảm thán thời gian ra đi?
    Sao óan thán tuổi trẻ đã mất ? 

    Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến?
    Sinh vốn là bắt đầu đi tới tử, tử là để thúc đẩy sinh.
    Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh tử, bạn sẽ không sống mải, nhưng  có thể tồn tại  vĩnh hằng !


     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012) hgiang89 (05/10/2011)
  • #11725   16/12/2008

    hanoithu66
    hanoithu66
    Top 150
    Lớp 1

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/07/2008
    Tổng số bài viết (528)
    Số điểm: 2620
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 52 lần


    VIẾT LÊN CÁT

    Một câu chuyện kể rằng, có 2 người bạn thân cùng bị lạc đường trong sa mạc. Họ cứ đi đi mãi, cho tới một thời điểm trong cuộc hành trình, họ bắt đầu tranh cãi với nhau xem đi hướng nào để thoát ra. Không kiềm chế được sự bức xúc và tuyệt vọng, một người đã tát vào mặt người kia. Người bị đánh rất đau nhưng không nói gì, chỉ viết một dòng chữ lên trên cát: “Hôm nay người bạn thân nhất đã tát tôi.”

     Họ lại đi tiếp và đến một ốc đảo với một hồ nước lớn. Người bạn lúc nãy bị đánh vì vội vàng uống nước và tắm rửa nên bị trượt chân, chìm dần vào một hố sâu. Người bạn kia thấy vậy liền nhảy xuống cứu anh ta lên. Khi mọi sự đã qua, người bạn lúc nãy bị đánh đã khắc một dòng chữ lên một phiến đá: “Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu tôi”.

     Người bạn đã đánh và cũng đã cứu anh ta thực sự ngạc nhiên hỏi: “Tại sao khi tớ đánh cậu, cậu viết lên cát, còn khi tớ cứu cậu cậu lại khắc lên phiến đá?”

     Người kia mỉm cười đáp: “Khi một người bạn làm ta đau, hãy viết nỗi đau đó lên cát để ngọn gió của sự tha thứ thổi qua cuốn nó đi cùng. Con khi điều tốt lành đến từ những người bạn, chúng ta hãy khắc nó lên đá như khắc thành kỉ niệm trong tim vậy, không cơn gió nào có thể cuốn đi được!”.

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn hanoithu66 vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012) thuoanhtt (20/05/2011)
  • #11726   17/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Không có Email

    Có một bạn trẻ tìm đến một công ty phần mềm máy tính xin một chân dọn dẹp vệ sinh.

    Sau khi qua phỏng vấn và thử việc (như lau dọn khu vệ sinh...), người quản lý nhân sự đồng ý nhận anh vào làm, đồng thời yêu cầu anh để lại địa chỉ email để tiện liên lạc.

    Anh nói: "Tôi không có máy tính". Người quản lý nói với anh rằng đối với công ty phần mềm, một người không có email đồng nghĩa với sự không tồn tại. Vì thế, ông ta lấy làm tiếc là không thể nhận anh được.

    Anh thất vọng rời khỏi công ty, trong túi chỉ còn 10 USD. Đi ngang một cửa hàng thực phẩm, anh chợt nghĩ ra việc mua 10kg khoai tây, lê la đến từng hộ gia đình bán lại.

    Hai giờ sau anh đã bán hết và có lời. Anh lại làm như vậy nữa, số tiền vốn ban đầu đã tăng lên đáng kể. Anh phát hiện làm công việc này có thể nuôi sống bản thân.


    Từ đó anh chăm chỉ làm việc. Nỗ lực cộng với một chút may mắn, công việc của anh ngày càng thành công. Trong năm năm anh lập được một công ty lớn chuyên giao hàng tận nhà. Mọi người chỉ cần đứng ở cửa nhà mình cũng có thể mua được các loại thực phẩm tươi sống.

    Đến một hôm anh chợt nghĩ đến tương lai, đến gia đình và quyết định đi mua bảo hiểm.

    Lúc ký hợp đồng, nhân viên bảo hiểm hỏi địa chỉ email của anh. Anh lại nói: "Tôi không có máy vi tính".

    Người nhân viên ngạc nhiên: "Ngài có một công ty lớn như thế nhưng lại không có máy vi tính và địa chỉ email sao? Ngài thử nghĩ xem nếu ngài có máy tính, ngài đã có thể làm được bao nhiêu thứ nữa!".

    Anh nói: "Khi đó tôi sẽ trở thành nhân viên vệ sinh của công ty phần mềm máy tính".

     
    Báo quản trị |  
  • #11727   18/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Cắt cành và ngắt nhụy

    Trong nghề làm vườn có cái gọi là cắt cành và cắt nhụy.

    Cắt cành là cắt bỏ các cành không cần thiết ở mặt bên, khiến cho cành chính phát triển khỏe mạnh, mọc ra những bông hoa tươi đẹp, ví dụ như hoa cúc.

    Ngắt nhụy là ngắt đi mầm chính đang phát triển để khiến các mầm khác phát triển, mọc ra nhiều nụ hoa hơn, ví dụ như hoa hồng.

    Trong giáo dục cũng có cái gọi là cắt cành và ngắt nhụy.

    Đối với những người tâm trí không tập trung thì cắt cành để họ định tâm chăm chú, theo đuổi mục tiêu.

    Đối với những người xung động, nóng vội thì ngắt nhụy để họ dần dần phát triển từng bước đạt được thành tựu.

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012)
  • #11728   18/12/2008

    hanoithu66
    hanoithu66
    Top 150
    Lớp 1

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/07/2008
    Tổng số bài viết (528)
    Số điểm: 2620
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 52 lần


    Cánh cửa không bao giờ khoá

    Ở nước Scotland, tại tỉnh Glasgow, có một cô gái trẻ như số ít các thanh thiếu niên ngày nay thường làm: Chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô gái chán lối sống khuôn phép của gia đình và bảo:

       - Con không muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ. Con đi đây!
    Thế là cô bỏ nhà ra đi quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên chẳng bao lâu thì cô bị ruồng bỏ và vì không tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác hình hài mình ra làm thứ để mua bán đổi chác.

    Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi, và cô con gái ấy càng ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

    Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

       - Làm ơn cho tôi chưng ở đây tấm hình này.

     Đó là tấm hình một bà mẹ tóc đã muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con".

     Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày nọ cô gái đến một toán cứu trợ nhận bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn nhưng thông báo. Chợt cô thấy tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?" Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ.

    Cô đứng lên, ra xem kỹ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những lời bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc. Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khóa.

    Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội đến buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn còn đang ngủ yên.

    Cô lay đánh thức mẹ mình dậy và thưa: "Mẹ ơi! Con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!" Bà mẹ không tin vào đôi mắt mình. Bà lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô con gái nói với mẹ:

     - Mẹ à, con lo quá! Cửa mở không khóa nên con tưởng nhà có trộm.

         Bà mẹ dịu dàng trả lời:

      - Không phải vậy đâu con à. Từ ngày con bỏ đi, cửa nhà mình chưa hề khóa.


     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn hanoithu66 vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012) thuoanhtt (20/05/2011) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11729   18/12/2008

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Dễ và Khó

    Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

    Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

    Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.

    Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

    Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

    Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.

    Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

    Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.

    Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

    Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

    Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

    Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.

    Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.

    Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

    Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

    Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.

    Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.

    Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.

    Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã .....

                                                                                                            Từ Internet
     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn cerano vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012) thuoanhtt (20/05/2011) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11730   19/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Sạp Sách Cũ

    Bạn từng đi dạo qua các sạp sách cũ chưa?
    Ðó là một nơi rất có ý nghĩa.

    Trong đống sách cũ nát đó, bạn có thể kiếm được những cuốn sách hay đã tuyệt bản; bạn cũng rất có thể phát hiện những tri thức vẫn còn tươi mới hay bút tích của những học giả trứ danh.

    Ðó là nơi cất giữ những ký ức cổ xưa, cất giữ rất nhiều thời gian của tuổi học trò; đó là nơi cung cấp những tri thức quý giá, cung cấp rất nhiều những tư liệu bất hủ.

    Biết bao nhiêu người đã lĩnh hội được những lý lẽ cuộc sống từ trong đống sách đó, biết bao nhiêu cuốn sách đó.

    Vì vậy, cho dù những cuốn sách đó đã cũ, không còn có vẻ ngoài tươi mới đẹp đẽ của những cuốn sách mới, nhưng chúng vẫn có công lao không thể phai mờ, hay vẫn cung cấp cho chúng ta những tri thức cần thiết. 

    Nếu tôi  là một cuốn sách cũ, trừ phi tôi thường xuyên được chủ nhân hay người thân của họ lấy xuống đọc từ trên giá sách, còn không thì tôi thà bị bán cho sạp sách cũ còn hơn, để cho những cô cậu học sinh đọc được những hồi ức cổ xưa từ trong tôi; để tôi mở rộng lồng ngực chỉ ra cho họ thấy sự thật lịch sử kia; để tôi tiếp tục phát biểu tư tưởng của mình với âm thanh tuy đã khàn nhưng vẫn còn có thể nghe được như cũ; để cho những người ham hiểu biết tìm được những tri thức vô giá từ trong con người tôi; để cho những cậu học sinh bé nhỏ tìm được từ tôi lý tưởng và hoài bão lớn lao.

    Ðem một chút sức lực còn lại cuối cùng của bản thân hoàn toàn cống hiến cho cuộc sống, e rằng thương tích đầy người, nhưng còn có giá trị hơn rất nhiều so với những cuốn sách có giá trị được đem cất đi!

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012)
  • #11731   19/12/2008

    hanoithu66
    hanoithu66
    Top 150
    Lớp 1

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/07/2008
    Tổng số bài viết (528)
    Số điểm: 2620
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 52 lần


    ĐIỀU BÌNH DỊ

    Trong tháng thứ hai của khóa học y tá, thày giáo bất ngờ cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Vốn tự hào là một học viên siêng năng nên khi đọc lướt qua, tôi nhận thấy mình có thể trả lời được tất cả ngoại trừ câu hỏi cuối cùng: Tên người lao công quét dọn trong trường là gì?

    Chắc chắn lại là một cách đùa như thầy thường làm để các tiết học bớt căng thẳng đây! Người quét dọn ở trường tôi cũng có gặp một đôi lần. Đó là một phụ nữ hơi gầy, khoảng 50 tuổi. Hằng ngày, vào mỗi buổi sáng, tôi đều thấy người phụ nữ ấy quét dọn, lau chùi các cửa kính, cầu thang. Nhưng còn tên bà – làm sao mà tôi biết được và có bao giờ tôi để ý đâu? Tôi nộp bài cho thầy, chừa trống câu hỏi cuối cùng. Trước khi hết giờ, một học sinh, chắc cũng “bí” như tôi, hỏi thầy rằng câu hỏi này có được tính vào điểm chuyên môn không.

    - Đương nhiên là tính – Thầy trả lời – Trong cuộc sống, các em sẽ phải tiếp xúc với nhiều người. Bất kể ai, họ đều xứng đáng được các em quan tâm và chăm sóc, cho dù chỉ với một nụ cười hay một tiếng chào khi gặp nhau.

    Tôi sẽ không bao giờ quên được bài học đó, cũng sẽ không bao giờ lãng quên những con người bình dị hàng ngày vẫn âm thầm giúp ích cho mọi người mà tôi đã từng cho đó là điều hiển nhiên và không cần phải quan tâm.

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn hanoithu66 vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012) tvthlu (25/05/2012) nhuquynhlaw (07/08/2012)
  • #11732   19/12/2008

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Những con sói trong tâm hồn

    Một cậu bé đến gặp ông mình để kể cho ông nghe về nỗi bực tức của mình khi bị bạn cùng lớp chơi xấu.

    Sau khi nghe xong câu chuyện, người ông liền nói: “Để ông kể cho cháu nghe chuyện này. Đôi lúc, ông cũng cảm thấy rất ghét những người như vậy, nhưng rồi ông không buồn vì những gì họ làm. Bởi vì sự thù hận, bực bội chỉ làm cho cháu mệt mỏi chứ không làm đau kẻ thù của cháu. Điều đó cũng giống hệt như cháu uống thuốc độc nhưng lại đi cầu nguyện cho kẻ thù của mình chết. Ông đã phải đấu tranh với những cảm xúc như thế này nhiều lần rồi!”.

    Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp “Cũng giống như có hai con sói bên trong ông, một con thì rất hiền và chẳng bao giờ làm hại ai. Nó sống hòa hợp với tất cả mọi thứ xung quanh và nó không bao giờ tấn công ai cả, bởi vì sự tấn công đã không được dự tính sẵn. Nó chỉ đánh nhau khi điều đó là đáng để làm và làm theo một cách rất khôn ngoan, đúng đắn”.

    Người ông từ tốn nói tiếp: “Nhưng con sói còn lại thì không như thế! Nó lúc nào cũng giận dữ. Một việc thật nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó nổi giận. Nó đánh nhau với tất cả mọi người, mọi vật bất kể lúc nào, mà không hề có lý do. Nó không nghĩ rằng đó là do sự tức giận và thù hận của nó quá lớn. Thật khó để hai con sói này cùng sống trong ông. Cả hai con đều cùng muốn chiếm lĩnh tâm hồn ông”.

    Cậu bé nhìn chăm chú vào mắt người ông rồi hỏi “Ông ơi! Vậy con sói nào thắng hả ông?!”.

    Người ông nói một cách nghiêm nghị “Đó là con sói mà cháu vẫn hằng nuôi dưỡng!”.

    Nguồn TTO

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn cerano vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012)
  • #11733   20/12/2008

    btv
    btv
    Top 500
    Male
    Lớp 11

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/04/2006
    Tổng số bài viết (296)
    Số điểm: 17595
    Cảm ơn: 258
    Được cảm ơn 419 lần
    ContentAdministrators

    Lửa lò

    Lúc nhỏ tôi thường giúp mẹ tôi nhóm lửa, để tránh khói đen tràn khắp nhà, tôi thường bưng bếp lò ra góc sân. Sau đó kiếm ít báo cũ đặt ở đáy lò rồi xếp vào một ít củi, cuối cùng đặt than lên trên.

    Khi châm lửa cần bắt đầu từ giấy báo cũ dễ cháy nhất, từ lỗ thông hơi rất nhỏ dưới lò. Trước tiên tôi lấy một miếng giấy nhỏ, sau đó châm lửa rồi đưa vào trong lò.

    Giấy báo cũ thường rất mau bắt lửa, bốc lên khói đen nồng nặc và ngọn lửa phừng phừng, tuy khói gây sặc sụa nhưng tôi cần nắm chắc thời gian, thổi gió vào trong lò với tốc độ không nhanh không chậm khiến ngọn lửa đốt cháy củi, rồi nung đốt sang than và công sức nhóm lửa thật sự chính là vào lúc này.

    Cần phối hợp sự thay đổi lửa lò, đưa không khí vào bên trong, khi nhìn thấy sức lửa không đủ thì phải dùng lực lớn hơn, khi ngọn lửa không ổn định thì phải dùng lực nhỏ hơn.

    Lúc đó cho dù khói lò khiến tôi chảy nước mắt, hơi nóng khiến hai má tôi đỏ bừng tôi cũng phải chịu đựng để làm tốt việc thổi gió.

    Dần dần than bắt đầu đỏ lên, khói đen dần dần giảm bớt, tới đây việc nhóm lửa xem như thành công, tôi có thể bưng bếp lò trở lại phòng bếp.

    Tuy bây giờ tôi đã trưởng thành và nhờ sự tiến bộ của khoa học tôi không còn phải mất sức để nhóm lửa, nhưng tôi vẫn nhóm lửa, nhóm lên một loại lửa khác.

    Mỗi khi tôi có kế hoạch gì mới, tôi thường lánh vào một nơi kín đáo suy nghĩ kỹ lưỡng, sắp đặt trình tự công việc, sau đó đi đây đó khắp nơi để thực hiện kế hoạch.

    Từ kinh nghiệm nhóm lửa lúc nhỏ tôi biết rằng: Ngọn lửa phừng phừng lúc đầu chưa hẳn chứng tỏ việc nhóm lửa đã thành công.

    Tôi càng biết rằng: Khi khói đen càng tràn khắp nơi, thì càng không thể trốn tránh mà càng phải kiên trì tới cùng.

    Sau đó, khi trãi qua thử thách, đạt tới thành công tôi luôn mang ngọn lửa của niềm vui không có khói đen này đến trước mẹ tôi rồi nói: "Mẹ nhìn xem! Con lại nhóm xong một bếp lửa đỏ hồng đây".

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn btv vì bài viết hữu ích
    Letuanlawyer09 (23/02/2012) tvthlu (25/05/2012)