Hi all,
Nghe chuyện bạn thuyduongta.lhu làm mình nhớ hồi sinh viên của mình.
Cũng tham gia nghe diễn thuyết ở Công ty Lô Hội, thấy các anh chị ấy quá oách, kiếm tiền bạc chục triệu, ăn mặc lịch sử, thân....hơn người trong nhà, hức hức. May mà mình quyết tâm không mua sản phẩm của họ.
Có lần, đang lớ ngớ trước cổng trường. 1 cặp anh chị ăn mặc như...chú rể(áo vest, sơ mi) đi xe máy tấp vô, phán ngay "Anh nhìn thấy em có tố chất kinh doanh (hức hức...không biết nhìn ra từ chỗ nào), mời em ngày ...giờ...đến... đây, phỏng vấn bán hàng tại các siêu thị,.... tặng cho mình cái namecard, và ù té phóng đi.
Mình tưởng đi bán hàng ở siêu thị thiệt, cũng mò mẫm đến, tới cửa....cha mẹ ơi nguyên cái bản Thiên Ngọc Minh Uy to chảng, Anh te te chạy ra dẫn dắt nhiệt tình. Mình dạo 1 đoạn, bỏ của cáo về, do nhà có chuyện gấp. Vậy mà mấy anh chị ở đó chèo kéo, động viên thêm thời gian. Mấy ngày sau còn gọi điện hỏi thăm, hẹn hò... (Mình bỏ chạy vì thèng bạn mình mới bỏ 3 triệu mua cái máy ngâm thức ăn gì đó, 3 triệu hồi đó là cả năm học phí đó, tiếc cháy ruột)
Tự nhiên, giờ vẫn ám ảnh, hễ gặp người lạ mà hỏi thăm nhiệt tình, là mình lại tưởng "tiếp xúc lạnh"...
Công ty lừa đảo như thế mà vẫn sống thọ bao nhiêu năm nhỉ? Tính ra, kỹ năng thuyết phục của họ cao hay bản chất dân mình vẫn tin người lắm thay?
"Đến với nhau là bước khởi đầu, ở bên nhau là một quá trình, làm việc với nhau là một sự thành công"