Tôi nghĩ vấn đề bồi thường hậu tai nạn, bạn và chủ xe đã giải quyết xong, cụ thể, việc bồi thường căn cứ vào quy định tại Điều 622, BLDS 2005. Nếu như lỗi trong tai nạn do bạn, trường hợp tôi là chủ xe thì không có chuyện tôi đồng ý "hỗ trợ" bồi thường với bạn. Việc này giải quyết xong nên không bàn đến.
Vấn đề phát sinh là chủ xe vu oan cho bạn rằng, bạn trốn và mang xe đi bán. Nghe thực tế đã không hợp lý, bởi
bạn đã tự nguyện bỏ tiền sửa xe (cái này gara sửa có thể làm chứng cho bạn) thì câu hỏi đặt ra là nếu định trốn rồi bán xe thì bạn có làm như vậy làm gì không ? Một điểm bất hợp lý nữa, tại sao chủ xe lại không tố cáo ra công an mà lại đòi thương lượng với bạn?
Bạn có thể cho tôi biết, xe sau khi sửa đã được bàn giao cho chủ xe hay chưa? Tôi chưa hiểu ý bạn khi nói nhờ người khác kiện bạn gây tai nạn rồi trốn là sao: Bạn đâm người đó hay là người đó chứng kiến bạn gây tai nạn, thời điểm xảy ra tai nạn theo ý họ là gì? Lần cuối cùng bạn sử dụng xe thì có chuyện gì xảy ra không?
Quan điểm của tôi là bạn không làm thì không phải sợ, thích thì kiện.Thông tin bạn đưa ra rất khó để nói gì hơn, quan trọng là mốc thời gian các sự kiện.
Đời người ngắn hay dài há do ý muốn. Đã biết như thế mà còn tham sống, há không phải là u mê. Đã biết như thế, mà còn sợ chết há không phải là tuổi trẻ lưu lạc tha hương đến nỗi quên cả đường về. Đã biết như thế người chết đi có khi lại hối hận là từng tham sống cũng nên - Trang Tử
Dịch nghĩa:
Sống chắc gì đã sướng mà chết chắc gì đã khổ. Sống chết thật ra không khác nhau bao nhiêu. Con người ta khi sống chẳng qua là một giấc mộng lớn. Khi chết đi chính là tỉnh mộng. Không chừng sau khi chết, lại thấy rằng trước đó mình cứ ham sống thật là ngu xuẩn. Sao không chết sớm hơn. Hệt như sau khi chúng ta trải qua một cơn ác mộng đáng sợ, tỉnh lại cảm thấy giấc mộng vừa qua thật quá dài.