Rảnh rỗi sinh viết lách

Chủ đề   RSS   
  • #392511 16/07/2015

    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Rảnh rỗi sinh viết lách

     

    Ngồi café đợi khách hàng, mãi vẫn chưa tới, buồn buồn lấy máy ra ngồi viết vớ vẩn. Mà cái từ “khách hàng” nó ngộ ghê ta, để chung thì nó rất là đoàng hoàng, nghiêm chỉnh: đợi khách hàng, tách ra một cái: “đợi khách” với “đợi hàng” nghe nó ghê ghê thế nào ấy.

    Có thể bạn đã nghe kể hoặc đọc được câu chuyện này ở đâu đó: Một phòng tắm công cộng nữ bị cháy, chị em hoảng loạn ù té chạy ra ngoài. Mọi người được phen trố mắt. Phần đông vừa chạy vừa lấy hai tay che những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, chỉ một số ít chị em là lấy hai tay che mặt. 
    Còn tin này tôi đọc được trên báo: Nhà kia gần ngay đường lớn có 2 lớp khóa: khóa cửa và khóa cổng. Khóa toàn là loại hiện đại với vật liệu thép đặc biệt chống cắt, chống cả lửa hàn xì nhiệt độ cao nên rất yên tâm. Sáng nọ ngủ dậy thấy nhà cửa bị trộm dọn sạch trơn. Điều bất ngờ là trộm đã không cắt được khóa nhưng chúng đã cắt đứt vết hàn giữa thanh sắt mà ổ khóa móc vào với cánh cổng, cánh cửa sắt. Những vết hàn này vốn rất mỏng manh và dễ đứt gãy.

    Bình loạn bài học từ hai câu chuyện trên là: Hãy quan tâm đến mấu chốt của vấn đề. Câu chuyện đầu: khi chị em chạy ra ngoài, người họ không một mảnh vải che thân, cảm thấy rất xấu hổ với những người đi đường. Do đó, họ che các bộ phận nhạy cảm trên cơ thể như một phản xạ tự nhiên nhưng cái cần che nhất là mặt thì đa số lại không làm. Bởi lẽ dù che được các bộ phận nhưng lỡ thằng “đểu” nào nó quay cờ líp nó tung lên mạng, cái mặt mình chình ình ra đó đúng là “bách nhục”, không đỡ nổi. Những chị, em thông minh là những người đã dùng tay bưng mặt chạy vì lỡ có bị nhìn thấy mấy chỗ khác thì cũng có sao đâu, biết ai là ai. 
    Ở câu chuyện thứ 2: Cứ nghĩ khóa thế là an toàn nhưng lại quên để ý những chỗ khác. Ăn trộm dĩ nhiên nó để ý đến cái ổ khóa đầu tiên nhưng đó không phải là mục tiêu số một của nó. Mục tiêu số một của tên ăn trộm là làm sao đột nhập được vào nhà để khoắng đồ. Vì vậy nó sẽ tìm mọi cách để vào: khoét tường, đào hầm, đột nhập từ trên mái nhà xuống, leo qua lỗ thông gió… xì đứt thanh thép móc ổ khóa chứ không cắt khóa trong câu chuyện này cũng là một giải pháp cực kỳ thông minh của tên trộm. Nhiều gia đình cứ nghĩ bỏ 1 đống tiền mua những ổ khóa cực tốt là yên tâm rồi nhưng khi đi ngủ xong sáng ra lại thấy nhà... trống trống. Gần nơi tôi ở đã có vụ trộm vào ban đêm khi gia đình chủ nhà đi vắng: đám trộm không cắt được ổ khóa nhưng đã bẩy tung bản lề của cánh cổng, dỡ cả cánh cổng ra đưa ô tô vào sân để... dọn nhà. Vậy nên trong trường hợp này, mấu chốt vấn đề của bạn là bảo vệ tài sản, bảo vệ tính mạng của mình chứ không phải là chăm chăm tập trung vào cái cánh cửa và cái ổ khóa. Khi xác định được mấu chốt vấn đề, bạn sẽ có giải pháp triệt để xử lý nó: Xem thử tất tần tật trong nhà, chỗ nào trộm có thể đột nhập vào chứ không phải chỉ là mỗi ổ khóa cổng, xem thử khóa như thế đã an toàn chưa, có cách nào có thể phá không?, nuôi 1 đống chó, cọp, beo sư tử quanh nhà. Lỡ ăn trộm có đánh bả chết chó thì cọp beo nó sẽ sủa lên báo động...

    Nhân 2 mẩu chuyện trên đá qua chuyện pháp lý tí. Tôi không phải là luật sư chuyên nghiệp về tố tụng, thỉnh thoảng mới đi tòa một hai vụ nên không dám “múa rìu qua mắt thợ”. Tuy nhiên, Luật sư đi tranh tụng thường là nằm ở 1 trong hai phía: bên này hoặc bên kia: bảo vệ bị đơn hoặc bảo vệ nguyên đơn, bào chữa cho bị can hoặc bảo vệ người bị hại, đôi khi bảo vệ người có quyền nghĩa vụ liên qua… Nhưng dù "nằm" ở đâu đi chăng nữa, luật sư tranh tụng đều sẽ phải đấu tranh với 1 thế lực khác để bảo vệ cho thân chủ của mình (nghĩa là có mâu thuẫn về lợi ích với đối phương). Điều này khác với luật sư tư vấn là thường thiên về góp ý, hướng dẫn, dự báo rủi ro… cho khách hàng. Luật sư tranh tụng luôn ở trong trạng thái “tấn công” hoặc “bị tấn công”. Ví dụ trong Tố tụng dân sự, khi bảo vệ quyền lợi nguyên đơn thì luật sư trong trạng thái tấn công bị đơn để giành phần thắng, ngược lại khi bảo vệ quyền lợi cho bị đơn thì luật sư trong trạng thái phòng thủ sự tấn công của bên nguyên đơn và cũng có thể tấn công ngược lại (phản tố). Trong những cuộc “tấn công” và “bị tấn công” như vậy, mấu chốt của vấn đề đôi khi lại nằm ngoài các sự kiện mà 2 bên đang tập trung hết sức lực và sự chú ý vào. Như cái chuyện “ổ khóa” và “đột nhập vào nhà”, nếu bên tấn công mà quá tập trung vào cái ổ khóa (nơi tập trung sự phòng thủ tốt nhất) cứ mãi tấn công vào đó thì sẽ mất nhiều sức lực và có thể gặp thất bại. Tuy nhiên, nếu họ bỏ qua nơi phòng thủ chắc chắn nhất ấy, tìm kiếm một giải pháp khác như đào hầm, trổ nóc nhà hoặc sáng tạo hơn là đập gãy chổ móc ổ khóa chẳng hạn… để đột nhập vào nhà thì sẽ thành công. Còn bên phòng thủ, nếu cứ ỷ y vào sự phòng thủ vững chắc của mình trước sự tấn công của đối phương thì có ngày sẽ bị "mất trộm". Bởi lẽ nhiều đối phương cao thủ sẽ ra đòn “dương đông kích tây”, tưởng như sẽ đột nhập vào trước nhà để cho gia chủ có bao nhiêu khóa, chó, camera đem ra đằng trước hết rồi đột nhập ở chỗ khác. Gia chủ yên tâm ăn no ngủ kỹ rồi sáng dậy thấy nhà… thiêu thiếu cái gì đó mà chưa nhớ ra.

    Phòng thủ thì bao giờ cũng khó hơn tấn công, bởi vậy làm nhiệm vụ phòng thủ luật sư phải xác định được điểm cốt lõi của vấn đề là gì và lường ra hết tất cả các tình huống có thể xảy đến để tìm biện pháp ứng phó. Còn các “em thiếu nhi” hãy nhớ luôn luôn lấy tay che mặt thay vì che mấy chỗ khác khi cởi truồng chạy lông nhông ngoài đường, và nữa, nếu không thể nào cắt được ổ khóa thì hãy tìm khác để đột nhập vào ngôi nhà mà không cần đụng đến ổ khóa.

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    16199 | Báo quản trị |  
    5 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    Ngoankt (07/01/2016) hungmaiusa (17/07/2015) khoathads (17/07/2015) shin_butchi (17/07/2015) ntdieu (16/07/2015)

Like DanLuat để cập nhật các Thông tin Pháp Luật mới và nóng nhất mỗi ngày.

2 Trang <12
Thảo luận
  • #409072   09/12/2015

    tungka4
    tungka4

    Mầm

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/10/2015
    Tổng số bài viết (58)
    Số điểm: 565
    Cảm ơn: 7
    Được cảm ơn 25 lần


    viết lách đúng là cả một nghệ thuật mà

    fsdfsdfsd

     
    Báo quản trị |  
  • #409133   09/12/2015

    nguyenquoctoa
    nguyenquoctoa
    Top 500
    Male
    Lớp 1

    Bình Thuận, Việt Nam
    Tham gia:09/10/2015
    Tổng số bài viết (180)
    Số điểm: 2302
    Cảm ơn: 118
    Được cảm ơn 76 lần


    Dài quá, không đọc hết được.

    Vào đây vì ấn tượng cái subject, hóa ra "viết lách là nông nỗi" (em chỉ suy cái kiểu tam luận ra vậy thôi nhé).

     
    Báo quản trị |  
  • #412036   03/01/2016

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    LAN MAN NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM 2015

    Là một người hay viết, lâu rồi không viết gì những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu thực sự rất khó chịu. Nhưng mỗi lần muốn viết, ngồi trước máy tính rồi lại chán không thể viết được nữa... chả hiểu tại sao. Tụt hết cả cmn hứng cứ y như chú rể háo hức vào động phòng với cô dâu chưa kịp mần gì thì bị tụt cmn huyết áp thế là tạch luôn.

    Dạo này chính trường facebook nhiều sóng gió quá. Vẫn online, vỡn cập nhật thông tin nhưng không ý kiến, ý có gì vì tự nhận thấy mình chưa đủ "trình độ văn hóa" lẫn "bản lĩnh chính chị", nói ra sợ người ta chửi ngu thì mang nhục. Mí lị nhiều người nói quá rồi, nói lắm đạp đuôi nhau phát nhàm. Chuyện thời sự nhất và nóng hổi nhất là chuyện con ruồi tự tử trong chai nước ngọt làm liên lụy người phát hiện 7 năm tù, sụp đổ 1 đế chế vì người Việt dùng hàng Việt... Những tranh cãi xoay quanh đến giờ vẫn chưa lắng hết và nó lại lan ra cả những vấn đề khác hết sức là vớ vẩn như: truy tìm đồ sát thằng luật sư đã tư vấn cho THP đẩy 5 người vào tù, rồi giới luật sư lại quay qua xúc lẫn nhau... chỉ vì con ruồi. Những luật sư mà mình đều rất kính trọng giờ lại công kích lẫn nhau không tiếc lời... Ôi ruồi ơi, em đi xa quá, em đi luôn đi nhá. Anh mở facebook lên đọc tin em oải quá rồi, chả còn quan tâm gì đến mấy thứ khác được nữa. Ví như 2016 có bầu cử 4 chức vụ quan trọng lãnh đạo đất nước chẳng hạn. 
    Suy cho cùng, lại nhớ đến một status cũ của mình. Những kẻ xấu thì luôn phải kết thành băng đảng vì đi 1 mình chúng sẽ bị tiêu diệt. Còn những người tốt thì đôi khi lại không sống được với nhau. Người tốt đôi khi lại chống chọi nhau suốt đời vì hiểu lầm gây ra bởi kẻ tiểu nhân. Nhận ra thì đã quá muộn. 
    Đám đông cứ tưởng mình là thông minh, sức mạnh vô địch, xoay chuyển càn khôn. Quan niệm thật sai lầm. Càng nhiều người thì đám đông càng hỗn tạp, lo sợ, yết ớt, ngu dốt và dễ mắc sai lầm. Đám đông hô hào nhưng khi kẻ giật dây, cầm đầu có chuyện thì tan đàn, rã đám tớn tác ngay. Điển hình nhất đó là câu chuyện của các chú công an. Khi đối mặt với đám đông hung hãn và bốc đồng các chú không bao giờ chống lại mà cho người trà trộn vào đám đông, tìm những kẻ cầm đầu, tách ra và bắt gọn. Đám đông không người kích động, không kẻ lãnh đạo... tự động tan đàn. Vì một bài báo trời ơi đất hỡi chưa được xác minh mà đã lôi cả mấy đời người ta ra chửi trong khi chưa biết người ta là ai, chưa biết "nền báo chí" của Việt Nam như thế nào... Thiệt tình. Dạo này nhờ các bác đấu đá nhau mà xem được một số chuyện hay thuộc dạng thâm cung bí sử, chưa từng có tiền lệ.

    Ngày nay xin sếp nghỉ phép, có việc chạy ngang qua khu phố Tây Phạm Ngũ Lão - Bùi Viện. Gửi xe ngay công viên để đi bộ. Dọc đường thấy mấy bác xe ôm chào mời khách Tây đi xe ôm bắn Tiếng Anh như gió choáng ngợp luôn, ngưỡng mộ vô cùng. Ngược lại, cũng có mấy em dáng là sinh viên đại học ra đây túm năm tụm ba ngồi ăn uống học bài. Khách Tây đi qua nói được mỗi dăm ba câu kiểu như: Hé lô, hau đu du lai, ai lái dzô lu... xong rồi tậm tịt mặt đỏ bừng. Tiếng Anh của giới trẻ bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều so với thế hệ 8x, 7x chúng tôi nhưng vẫn còn rất đáng quan ngại. Không dám so với các cụ 6x, 5x, 4x vì các cụ hồi xưa ngoại ngữ như gió: Tiếng Anh, Tiếng Pháp, Tiếng Nga, Tiếng Đức... rất giỏi mặc dù điều kiện học hành hạn chế. Hic, tính ra lứa 8x, 7x về học ngoại ngữ... là nhục nhất vì rơi vào ngay thời kỳ "quê độ" nên định hướng vòng vòng chưa biết đi đâu. Nghĩ về việc học Tiếng Anh của các bác xe ôm với mấy em sinh viên chợt nhớ đến câu chuyện chó săn và đàn thỏ: Chó săn săn thỏ ngày bắt được ngày không bắt được. Chủ hỏi tại sao mày chạy nhanh thế mà lại thua thỏ. Chó nói: tôi và thỏ tuy cùng chạy nhưng khác nhau: tôi chạy vì miếng ăn ông ban cho còn thỏ chạy vì tính mạng. Bác xe ôm học Tiếng Anh vì sinh tồn, miếng cơm, manh áo. Còn em sinh viên học Tiếng Anh... hiện chưa biết để làm gì. Chắc giống như mình ngày xưa trả lời 1 cách chung chung là: vì một tương lai tốt đẹp hơn... Thế nên em cứ học hoài mà không tiến bộ được. Đôi khi đường cùng lại tốt hơn nhiều ngã rẽ vì nó đưa ta đến chỉ 1 hành động duy nhất mà không có sự lựa chọn nào khác.

    Vào quán anh bạn trong khu phố Tây ngồi uống ly sinh tố. Nhìn anh bạn cắt đu đủ, bỏ xay, luôn chân tay, miện mồm mời chào khách thấy thực sự ngưỡng mộ. Không tưởng tượng được rằng anh đã từng là một giảng viên đại học cũng khá danh tiếng giờ đã "mất dạy" tự ra làm riêng cho mình. Hiện đồng thời cũng là giám đốc một công ty chuyên về dịch thuật. Mình nể anh bởi vì anh đã bỏ con đường dễ đi để tự đưa mình vào một con đường chông gai, nhiều trắc trở nhưng cũng nhiều cơ hội và vinh quang hơn. Nhờ anh mà mình nhìn những người bán sinh tố giờ thấy sợ sệt hơn, chắc mai mốt khi mua sinh tố phải hỏi: dạ anh, chị có bằng đại học, thạc sĩ gì không...?
    Những bạn trẻ đang bế tắc, loay hoay, mất phương hướng với cuộc đời mình và đang muốn thay đổi bản thân mà không biết bắt đầu từ đâu. Thật ra muốn thay đổi không có gì là khó khăn như bạn nghĩ đâu, hãy tham gia ngay vào một công ty ĐA CẤP nào đó, cuộc đời bạn sẽ thay đổi vĩnh viễn. Đùa á. Há há. 
    Sự thật là rất nhiều người trong chúng ta ngày nào cũng làm, lặp đi lặp lại những công việc giống nhau nhưng ai cũng đòi hỏi kết quả khác đi. Thật buồn cười phải vậy không? Sáng uống cafe, trưa ghi đề, chiều dò sổ số... tối ra phố đi bộ Nguyễn Huệ hò hét kiếm 1 triệu đô la, đói bụng thì về ăn mì gói. Ngày nào cũng thế, lặp đi lặp lại, kết quả thì không thay đổi gì nhưng sự dối trá được lặp đi lặp lại đã khiến cho chính người nói dối lại tin nó là thật và sống trong ảo tưởng của mình vẽ ra. Thế mới đau. Giàu đâu không thấy thấy hai bàn tay trắng làm nên 1 đống nợ. 
    "If you want something you've never had, you must be willing to do something you've never done". Nếu bạn muốn những thứ bạn chưa bao giờ có thì bạn phải làm những điều mà bạn chưa bao giờ làm. Đây là một chân lý hiển nhiên, một câu nói của Tổng thống Mỹ Thomas Jefferson. Một thay đổi nhỏ trong những thói quen hàng ngày của bạn thôi cũng đã đem lại cho bạn một sư khác biệt, một sự hứng khởi, một làn gió mới... để thay đổi bản thân mình. Chưa bao giờ dậy sớm, thử dậy sớm 1 lần ngồi 1 mình ngắm bình minh; chưa bao giờ đi đâu xa, thử một lần đi du lịch; chưa bao giờ đi bộ đến chỗ làm, thử một lần... nhiều cái thử một lần là bạn sẽ thích ngay mà... Quan trọng hơn nữa là nó sẽ tạo ra những luồng gió mới trong con người tẻ nhạt của bạn và nếu may mắn sẽ thay đổi cả cuộc đời bạn. Tôi thử cãi nhau với vợ để thay đổi sự bình yên trong cuộc hôn nhân của mình và giờ đây tôi đang ngồi gõ những dòng này với một bên mắt sưng không nhìn rõ lắm. Biểu tượng cảm xúc smile

    Linh tinh một hồi mới sực nhớ sắp hết năm. Nghe tình hình sang năm có vẻ tỷ lệ thất nghiệp sẽ tăng lên nhiều và đời sống sẽ khó khăn hơn. Ôi thực tại chua cmn chát. Đã thế bọn bảo hiểm nó còn giảm thời gian 5 năm từ hưởng chín 9 xuống còn có 6 tháng và không cho lãnh trọn một lần như trước. Ôi, "ăn" bảo hiểm thất nghiệp được 6 tháng, 6 tháng còn lại thì ai nuôi mình đây. Mà cũng phải "ăn" sớm thôi chứ nó vỡ quỹ không còn tiền trả mình thì toi. Có còn hơn không... Có còn hơn không...

    Giảng viên nó còn đi bán sinh tố thì luật sư đi bán vé số cũng là lẽ thường tình. Có chi mà nhục. Miễn làm ăn lương thiện không trộm cướp thì thôi chớ. Nói vậy thôi chứ mình bản lĩnh kém, khó nói trước lắm... hớ hớ.

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (03/01/2016)
  • #412037   03/01/2016

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    VÁN CỜ VÀ ĐỜI NGƯỜI 

    Ngày cuối cùng của năm dương lịch 2014, tạm biệt 1 năm nhiều ảm đạm và khó khăn. Định bụng tiễn năm cũ đón năm mới bằng 1 trận banh máu lửa. Mặc quần áo, xỏ giày chạy xe tuốt từ Bình Thạnh qua Quận 7, đường đông đen vì kẹt xe. Ra tới sân bóng thấy vắng hoe mặc dù đã tới giờ đá. Nghi nghi hỏi chủ sân, nói: không thấy hủy kèo... ngồi đợi 15' không thấy ma nào tới. Hix, chắc là tụi nó đi chơi hết rồi. Xách "ass" đi về tức anh ách vì cái "tinh thần thể thao" lên không đúng lúc. Về tới cầu Khánh Hội là 6h 30 đã thấy bà con ngồi hơi đông đông ngay làn đường dành cho người đi bộ trên cầu, kẻ thì trải chiếu, người thì tay xách nách mang: nước suối, hàng rong, đồ ăn... chuẩn bị sẵn sàng cho 1 bữa xả rác cực lớn và chuẩn bị chờ xem buổi trình diễn bắn pháo hoa lúc... 12 giờ ở Tòa nhà Bitexco. Chờ đợi 5 tiếng rưỡi nữa, dân mình kiên nhẫn thật.
    Một chút tản mạn viết lách ngày cuối năm giữa bộn bề nỗi lo cơm, áo. Chiều nay xin sếp nghỉ phép để giải quyết 1 việc cá nhân. Hết sức lo lắng về chuyện "thành", "bại" và những hậu quả xấu có thể xảy ra. Mặc dù đã tính rất nhiều phương án, rất nhiều giải pháp nhưng lòng cứ lo ngay ngáy. May cuối cùng mọi việc cũng trôi qua nhẹ nhàng như không khí lạnh ngày cuối năm. 
    Trên đường về tự nhiên suy nghĩ về hình ảnh bàn cờ và những ván cờ tướng. Dạo này "rảnh rỗi sinh nông nổi" tự nhiên khoái đánh cờ tướng. Suốt ngày rủ rê anh em đồng nghiệp đánh cờ để "giết thời gian". Mà công nhận chẳng ở đâu cái thời gian nó bị giết nhiều như ở xứ mình. Cứ giết hoài không hết, giết xong rồi nó lại ra tiếp cho giết. Đi đâu cũng thấy nhan nhản hai cái đầu cắm mặt vào bàn cờ tướng suy tư và 1 đám đầu ở ngoài chụm vô mách nước. Ây dza, thiệt là tội nghiệp thời gian quá đi... 
    Ván cờ và đời người hình như là 2 thể loại không "ăn nhậu" (ăn nhập) gì với nhau lắm. Nhưng với Kiều tâu lúc này lại có liên quan lạ. Nếu ai đánh cờ thì sẽ biết con tướng là con quan trọng nhất trong bàn cờ, tướng bị giết (chiếu bí) là thua. Đánh cờ là phải tính toán nước đi, người nào tính hay hơn thì người đó thường chiến thắng. Đôi khi dù phải hy sinh tất cả quân trên bàn cờ để cho con tướng được sống cũng phải làm. Mà suy cho cùng, con tướng lại là con vô dụng nhất trên bàn cờ. 
    Kiều tâu chiều hôm nay phải suy nghĩ nhiều, tính toán nhiều... bạc hết cả mấy cọng tóc phải vào tiệm hớt tóc "thanh nữ" cho mấy em nó nhổ giùm. Tự thấy trong đời người giải quyết chuyện mình cũng giống như chuyện đánh cờ, cũng tính toán, cũng cân nhắc thiệt hơn rồi mới hành động. Mà nhiều khi rối quá chả biết làm sao thôi thì cứ đi đại, làm đại... ra sao thì ra.
    Mỗi người chúng ta đều có những chuyện của riêng mình phải giải quyết, có những ván cờ của riêng mình mà trong đó chúng ta chính là tướng: quyết định mọi thứ, hy sinh những quân khác để bảo toàn mạng sống và để thắng đối thủ. Hết ván cờ này thì lại chuyển sang ván cờ khác. Nhưng đôi khi cuộc đời không như trò chơi. Cuộc đời không cho chúng ta có một ván cờ khác mà thua là phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Một nước đi sai lầm kéo theo là thua cả 1 ván cờ và ta thua luôn cuộc đời ta cho kẻ khác. Không có lần thứ hai. 
    Trong ván cờ của mình, chúng ta chính là tướng (vật trung tâm) còn những người khác: tốt, sĩ, tượng... là vật bảo vệ. Ta tính toán, cân nhắc và đưa ra quyết định hy sinh người khác để bảo vệ mình và giành chiến thắng trước đối thủ. Ta có quyền này vì đây là ván cờ của ta mà. Trừ những trường hợp tính sai, trừ những biến cố bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn, cứ cho là sự việc xảy ra đúng hết như những gì mà ta tính đi... Thì sao nào? Trong một giây phút thôi, ta bàng hoàng chợt nhận ra rằng ngoài ván cờ của mình còn có ván cờ của người khác cũng đang bày sẵn ra chơi. Ta là tướng trong ván cờ của mình nhưng lại chỉ là con chốt thí trong ván cờ của người khác. Kinh ngạc, phẫn nộ và "bị giết" như một con chốt thí... Cảm giác này thật "thốn" không thể tả... Và tên tướng trong bàn cờ kia cũng đừng quá "tinh tướng", có khi hắn cũng chỉ là vật thế thân trong bàn cờ của 1 người khác và cũng sẽ phải hy sinh khi hết giá trị sử dụng hoặc khi cần phải hy sinh. 
    Loài người chúng ta chắc chắn không ai có thể tự sống 1 mình. Sinh ra là để tương tác với nhau và sự sinh tồn của những người khác cũng ảnh hưởng đến sự sinh tồn của ta. Ai nói không thì cứ thử đi ra đường gặp mấy thằng say nó chạy xe đi thì biết tụi nó "tồn tại" có ảnh hưởng đến tính mạng mình hay không. 
    Nhưng 1 thiểu số người sống trên đời này lại cho họ cái quyền làm tướng, quyền quyết định sinh - tử của những người khác. Họ cho sống là được sống, muốn kẻ khác chết là phải chết. Họ làm tướng trong ván cờ của mình và sẵn sàng hy sinh mạng của những vật thế thân. Mạng của họ là vô giá, còn lại là rác rưởi. Họ cho mình cái quyền như vậy. Đôi khi quyền lực của họ lớn đến mức họ nghĩ họ là tướng độc tôn duy nhất trong bàn cờ của mình và không kẻ nào có thể dùng họ như "vật thế thân" trong 1 ván cờ khác. 
    Nhưng họ đã lầm. Người và người là những mối quan hệ chằng chịt và phải cộng sinh với nhau để sống. Và đã là người thì ai cũng chỉ có 1 mạng. Mạng tốt, mạng pháo,mạng sĩ... hay mạng tướng thì cũng chỉ là 1 mạng mà thôi. Một vị tướng hùng dũng, bách chiến bách thắng oai danh lẫy lừng đôi khi lại chết vì bị đầu độc bởi 1 tay đầu bếp vô danh không tên không tuổi. Tướng ở sâu trong cung vậy là bị đâm chết bởi 1 con tốt thí trong tay 1 người khác. 
    Bởi vậy cuộc đời đừng tưởng mình ngon, làm tướng trong bàn cờ của mình nhưng lại là con chốt trong tay kẻ khác mà thôi. Ngoài bàn cờ này sẽ có 1 bàn cờ khác, ngoài toan tính này đang là 1 toán tính khác. Ráng sống lương thiện thôi, đừng tính chuyện hại người có khi hại lây bản thân mình. 
    Quyền gì mà cho rằng mạng mình quý hơn mạng kẻ khác, rằng mình có quyền quyết định sinh - tử của kẻ khác? 
    Cuối năm lan man... 11h 30' ngày 31/12/2014. Háp pi niu dia...

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (03/01/2016)
  • #412038   03/01/2016

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Một năm đã qua... 

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |