LAN MAN NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM 2015
Là một người hay viết, lâu rồi không viết gì những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu thực sự rất khó chịu. Nhưng mỗi lần muốn viết, ngồi trước máy tính rồi lại chán không thể viết được nữa... chả hiểu tại sao. Tụt hết cả cmn hứng cứ y như chú rể háo hức vào động phòng với cô dâu chưa kịp mần gì thì bị tụt cmn huyết áp thế là tạch luôn.
Dạo này chính trường facebook nhiều sóng gió quá. Vẫn online, vỡn cập nhật thông tin nhưng không ý kiến, ý có gì vì tự nhận thấy mình chưa đủ "trình độ văn hóa" lẫn "bản lĩnh chính chị", nói ra sợ người ta chửi ngu thì mang nhục. Mí lị nhiều người nói quá rồi, nói lắm đạp đuôi nhau phát nhàm. Chuyện thời sự nhất và nóng hổi nhất là chuyện con ruồi tự tử trong chai nước ngọt làm liên lụy người phát hiện 7 năm tù, sụp đổ 1 đế chế vì người Việt dùng hàng Việt... Những tranh cãi xoay quanh đến giờ vẫn chưa lắng hết và nó lại lan ra cả những vấn đề khác hết sức là vớ vẩn như: truy tìm đồ sát thằng luật sư đã tư vấn cho THP đẩy 5 người vào tù, rồi giới luật sư lại quay qua xúc lẫn nhau... chỉ vì con ruồi. Những luật sư mà mình đều rất kính trọng giờ lại công kích lẫn nhau không tiếc lời... Ôi ruồi ơi, em đi xa quá, em đi luôn đi nhá. Anh mở facebook lên đọc tin em oải quá rồi, chả còn quan tâm gì đến mấy thứ khác được nữa. Ví như 2016 có bầu cử 4 chức vụ quan trọng lãnh đạo đất nước chẳng hạn.
Suy cho cùng, lại nhớ đến một status cũ của mình. Những kẻ xấu thì luôn phải kết thành băng đảng vì đi 1 mình chúng sẽ bị tiêu diệt. Còn những người tốt thì đôi khi lại không sống được với nhau. Người tốt đôi khi lại chống chọi nhau suốt đời vì hiểu lầm gây ra bởi kẻ tiểu nhân. Nhận ra thì đã quá muộn.
Đám đông cứ tưởng mình là thông minh, sức mạnh vô địch, xoay chuyển càn khôn. Quan niệm thật sai lầm. Càng nhiều người thì đám đông càng hỗn tạp, lo sợ, yết ớt, ngu dốt và dễ mắc sai lầm. Đám đông hô hào nhưng khi kẻ giật dây, cầm đầu có chuyện thì tan đàn, rã đám tớn tác ngay. Điển hình nhất đó là câu chuyện của các chú công an. Khi đối mặt với đám đông hung hãn và bốc đồng các chú không bao giờ chống lại mà cho người trà trộn vào đám đông, tìm những kẻ cầm đầu, tách ra và bắt gọn. Đám đông không người kích động, không kẻ lãnh đạo... tự động tan đàn. Vì một bài báo trời ơi đất hỡi chưa được xác minh mà đã lôi cả mấy đời người ta ra chửi trong khi chưa biết người ta là ai, chưa biết "nền báo chí" của Việt Nam như thế nào... Thiệt tình. Dạo này nhờ các bác đấu đá nhau mà xem được một số chuyện hay thuộc dạng thâm cung bí sử, chưa từng có tiền lệ.
Ngày nay xin sếp nghỉ phép, có việc chạy ngang qua khu phố Tây Phạm Ngũ Lão - Bùi Viện. Gửi xe ngay công viên để đi bộ. Dọc đường thấy mấy bác xe ôm chào mời khách Tây đi xe ôm bắn Tiếng Anh như gió choáng ngợp luôn, ngưỡng mộ vô cùng. Ngược lại, cũng có mấy em dáng là sinh viên đại học ra đây túm năm tụm ba ngồi ăn uống học bài. Khách Tây đi qua nói được mỗi dăm ba câu kiểu như: Hé lô, hau đu du lai, ai lái dzô lu... xong rồi tậm tịt mặt đỏ bừng. Tiếng Anh của giới trẻ bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều so với thế hệ 8x, 7x chúng tôi nhưng vẫn còn rất đáng quan ngại. Không dám so với các cụ 6x, 5x, 4x vì các cụ hồi xưa ngoại ngữ như gió: Tiếng Anh, Tiếng Pháp, Tiếng Nga, Tiếng Đức... rất giỏi mặc dù điều kiện học hành hạn chế. Hic, tính ra lứa 8x, 7x về học ngoại ngữ... là nhục nhất vì rơi vào ngay thời kỳ "quê độ" nên định hướng vòng vòng chưa biết đi đâu. Nghĩ về việc học Tiếng Anh của các bác xe ôm với mấy em sinh viên chợt nhớ đến câu chuyện chó săn và đàn thỏ: Chó săn săn thỏ ngày bắt được ngày không bắt được. Chủ hỏi tại sao mày chạy nhanh thế mà lại thua thỏ. Chó nói: tôi và thỏ tuy cùng chạy nhưng khác nhau: tôi chạy vì miếng ăn ông ban cho còn thỏ chạy vì tính mạng. Bác xe ôm học Tiếng Anh vì sinh tồn, miếng cơm, manh áo. Còn em sinh viên học Tiếng Anh... hiện chưa biết để làm gì. Chắc giống như mình ngày xưa trả lời 1 cách chung chung là: vì một tương lai tốt đẹp hơn... Thế nên em cứ học hoài mà không tiến bộ được. Đôi khi đường cùng lại tốt hơn nhiều ngã rẽ vì nó đưa ta đến chỉ 1 hành động duy nhất mà không có sự lựa chọn nào khác.
Vào quán anh bạn trong khu phố Tây ngồi uống ly sinh tố. Nhìn anh bạn cắt đu đủ, bỏ xay, luôn chân tay, miện mồm mời chào khách thấy thực sự ngưỡng mộ. Không tưởng tượng được rằng anh đã từng là một giảng viên đại học cũng khá danh tiếng giờ đã "mất dạy" tự ra làm riêng cho mình. Hiện đồng thời cũng là giám đốc một công ty chuyên về dịch thuật. Mình nể anh bởi vì anh đã bỏ con đường dễ đi để tự đưa mình vào một con đường chông gai, nhiều trắc trở nhưng cũng nhiều cơ hội và vinh quang hơn. Nhờ anh mà mình nhìn những người bán sinh tố giờ thấy sợ sệt hơn, chắc mai mốt khi mua sinh tố phải hỏi: dạ anh, chị có bằng đại học, thạc sĩ gì không...?
Những bạn trẻ đang bế tắc, loay hoay, mất phương hướng với cuộc đời mình và đang muốn thay đổi bản thân mà không biết bắt đầu từ đâu. Thật ra muốn thay đổi không có gì là khó khăn như bạn nghĩ đâu, hãy tham gia ngay vào một công ty ĐA CẤP nào đó, cuộc đời bạn sẽ thay đổi vĩnh viễn. Đùa á. Há há.
Sự thật là rất nhiều người trong chúng ta ngày nào cũng làm, lặp đi lặp lại những công việc giống nhau nhưng ai cũng đòi hỏi kết quả khác đi. Thật buồn cười phải vậy không? Sáng uống cafe, trưa ghi đề, chiều dò sổ số... tối ra phố đi bộ Nguyễn Huệ hò hét kiếm 1 triệu đô la, đói bụng thì về ăn mì gói. Ngày nào cũng thế, lặp đi lặp lại, kết quả thì không thay đổi gì nhưng sự dối trá được lặp đi lặp lại đã khiến cho chính người nói dối lại tin nó là thật và sống trong ảo tưởng của mình vẽ ra. Thế mới đau. Giàu đâu không thấy thấy hai bàn tay trắng làm nên 1 đống nợ.
"If you want something you've never had, you must be willing to do something you've never done". Nếu bạn muốn những thứ bạn chưa bao giờ có thì bạn phải làm những điều mà bạn chưa bao giờ làm. Đây là một chân lý hiển nhiên, một câu nói của Tổng thống Mỹ Thomas Jefferson. Một thay đổi nhỏ trong những thói quen hàng ngày của bạn thôi cũng đã đem lại cho bạn một sư khác biệt, một sự hứng khởi, một làn gió mới... để thay đổi bản thân mình. Chưa bao giờ dậy sớm, thử dậy sớm 1 lần ngồi 1 mình ngắm bình minh; chưa bao giờ đi đâu xa, thử một lần đi du lịch; chưa bao giờ đi bộ đến chỗ làm, thử một lần... nhiều cái thử một lần là bạn sẽ thích ngay mà... Quan trọng hơn nữa là nó sẽ tạo ra những luồng gió mới trong con người tẻ nhạt của bạn và nếu may mắn sẽ thay đổi cả cuộc đời bạn. Tôi thử cãi nhau với vợ để thay đổi sự bình yên trong cuộc hôn nhân của mình và giờ đây tôi đang ngồi gõ những dòng này với một bên mắt sưng không nhìn rõ lắm. Biểu tượng cảm xúc smile
Linh tinh một hồi mới sực nhớ sắp hết năm. Nghe tình hình sang năm có vẻ tỷ lệ thất nghiệp sẽ tăng lên nhiều và đời sống sẽ khó khăn hơn. Ôi thực tại chua cmn chát. Đã thế bọn bảo hiểm nó còn giảm thời gian 5 năm từ hưởng chín 9 xuống còn có 6 tháng và không cho lãnh trọn một lần như trước. Ôi, "ăn" bảo hiểm thất nghiệp được 6 tháng, 6 tháng còn lại thì ai nuôi mình đây. Mà cũng phải "ăn" sớm thôi chứ nó vỡ quỹ không còn tiền trả mình thì toi. Có còn hơn không... Có còn hơn không...
Giảng viên nó còn đi bán sinh tố thì luật sư đi bán vé số cũng là lẽ thường tình. Có chi mà nhục. Miễn làm ăn lương thiện không trộm cướp thì thôi chớ. Nói vậy thôi chứ mình bản lĩnh kém, khó nói trước lắm... hớ hớ.
Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...