Kính Thưa Luật Sư.
Tôi là Việt Kiều, về nước làm việc từ đầu năm 2003. Tôi có 3 đứa con, hiện tại đang học trung học bên kia. Giữa năm 2006, mẹ chúng gọi tôi trở ra nước ngoài để làm thủ tục ly hôn. Sau khi ly hôi, tôi đã ở lại nuôi 3 đứa con một thời gian.
Sau vài tháng 4 cha con sống với nhau, xét vì không lo việc ăn uống cho 3 đứa được đàng hoàng như mẹ chúng, tôi gọi mẹ chúng trở về, giao con lại và quay trở qua VN tìm việc. Khi ra tòa ly hôn, mẹ chúng không yêu cầu tôi phải chu cấp cho đến năm 18 tuổi nên về mặt pháp lý tôi không có nghĩa vụ này.
Và, dưới đây là việc tôi muốn trình bày:
Trở về VN làm việc đến đầu năm 2008 tôi quen và tổ chức lễ cưới với cô ấy nhưng chưa làm được thủ tục đăng ký kết hôn vì tốn nhiều thời gian do có yếu tố nước ngoài. Chúng tôi có 1 bé gái là con chung sinh vào đầu năm 2009. Đến đầu năm 2010 mâu thuẫn càng lúc càng phát sinh do tôi muốn chuyển tiền ra nước ngoài chu cấp cho 3 đứa con bên kia.
Trong thời gian quen nhau, tôi có nói rõ tôi có 3 đứa con bên kia, mặc dù về mặt luật pháp tôi không cần phải chu cấp, nhưng về mặt trách nhiệm và đạo lý tôi muốn phải thực hiện việc này vài năm cho đến khi con tôi đủ 18 tuổi, cụ thể mỗi tháng là 700usd. Dĩ nhiên cô ấy không phản đối chuyện này.
Vì tôi làm việc xa, mỗi cuối tuần tôi đều đón xe về thăm cô ấy, ở chung nhà với bố mẹ vợ! Sau đám cưới, 3 tháng đầu tôi làm việc ở cty cũ mức lương 1,200usd/tháng, sau khi giữ lại đủ để tôi sinh hoạt trong tháng, tất cả tôi đều đưa cho cô ấy giữ. Sau đó, vì muốn tăng thu nhập, khi cơ hội đến, tôi xin chuyển qua làm cho công ty khác cho đến bây giờ với mức lương net là 2,000usd/tháng. Dĩ nhiên tôi cũng đưa hết cho cô ấy.
Tháng 4 năm 2009, tôi về lại bên kia để thăm 3 đứa con, đề nghị cô ấy cho tôi xin 7,000usd đem về, cô ấy chỉ đưa có 5,000usd với lý do chưa để dành được bao nhiêu, còn phải lo cho đứa con mới được 2 tháng tuổi. Tôi phải đi vay gia đình, em gái tôi để có chút tương đối đem đi.
Sự việc này cũng gây căng thẳng 1 thời gian sau khi tôi trở về VN. Tháng 9 năm 2009, tôi mua 1 căn hộ tại SG theo sự bàn bạc của cả 2, dự trù đưa 2 mẹ con lên SG sống, hàng tuần tôi không phải đi đi về về hơn 200km vất vả nữa.
Khi thỏa thuận làm hợp đồng mua nhà, tôi có gọi điện bảo cô ấy đem con lên SG chơi đồng thời ký đứng tên mua căn hộ vì tôi không đứng tên được. Cô ấy không chịu lên với lý do con nhỏ và hay say xe, đề nghị nhờ em gái tôi đứng tên dùm.
Đầu năm 2010 khi mâu thuẫn xảy ra, cả nhà cô ấy xúm lại trách móc tôi việc đem tiền về thì ít mà lấy tiền đi thì nhiều, trách móc việc tôi để em gái đứng tên căn nhà mua. Cũng kể từ đầu năm 2010 tôi không về nhà cô ấy nữa.
Gặp con thì gặp bên ngoài. Sau khi nhận căn hộ, tôi đã đề nghị cô ấy bế con lên ở, với lý do vợ chồng mâu thuẫn vì ít ở gần nhau, một tuần gặp nhau chẳng được bao nhiêu, lại phải làm rể trong căn nhà của cha mẹ cô ấy, nhưng cô ấy luôn từ chối.
Cô ấy muốn tôi ít nhiều phải chu cấp cho con bé ở đây, trong khi tôi đã trình bày cho cô ấy hiểu là hiện tại 3 đứa con tôi bên kia chuẩn bị lên cấp 3 cần nhiều tiền hơn vì chính phủ không hỗ trợ việc học nữa. Vả lại, tiền mua căn hộ tôi còn phải vay nợ từ anh em tôi.
Sau 1 thời gian trả được 1 ít nợ rồi, phần còn lại sẽ xin xóa nợ, nên tôi xin khất việc chu cấp 1, 2 năm gì đó. Sau khi hết nợ tôi sẽ nghĩ đến chuyện chu cấp cho con. Nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại nhắn tin, đe dọa kiện cáo, đe dọa sẽ lên tận công ty tôi để làm cho ra nhẽ...
Tôi vốn thương con. Hàng tuần vẫn đi đi về về, nhắn tin để cô ấy đem con ra ngoài cho tôi gặp, mua quần áo, đồ chơi cho con. Lúc nào cô ấy vui thì tôi được gặp con ngoài công viên, lúc nào không vui thì dù tôi có đi 5 tiếng xe đò về, nhắn tin, liên lạc cô ấy không cho con ra, hoặc bế con đi qua nhà họ hàng chơi, nhắn cậu nó thì cậu nó cũng không biết đi đâu, đành nhờ cậu nó chạy ra công viên lấy quà về cho nó.
Có thời gian suốt 3 tháng trời đi đi về về, lang thang ở công viên, siêu thị... nhắn tin, điện thoại xin gặp con nhưng vẫn không được gặp, cả buổi sáng lang thang rồi lại bắt xe trở lại thành phố.
Đầu năm 2010 khi xảy ra mâu thuẫn vợ chồng, cô ấy cho biết trong tài khoản còn hơn 100 triệu, trước khi làm đám cưới tôi có vay của gia đình 100 triệu đưa về cho cô ấy đầu tư chung 1 thiết bị bịnh viện mà hàng tháng sinh lợi khỏang 3 triệu đồng.
Trước đó, khi chưa chia tay với mẹ tụi nhỏ bên nước ngoài, năm 2004 tôi có đầu tư 1 cơ sở massage nho nhỏ mượn người khác đứng tên, sau đám cưới, tôi yêu cầu giao lại và hiện tại cô ấy đang đứng tên làm chủ cơ sở đó. Tuy không có thu nhập cả năm, nhưng trong 5, 6 tháng mùa cao điểm của du lịch tránh Đông từ nước ngoài vào VN, thu nhập 1 triệu, có ngày 3 triệu là chuyện thường.
Cũng vì tôi nghĩ 1 mình mẹ mấy đứa nhỏ ở nước ngoài vất vả đi làm, nuôi 3 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, ở nhà chính phủ, tụi nhỏ thiếu thốn đủ thứ, thèm ăn từ những thứ nhỏ nhặt nhất mà không được. 3 mẹ con bên đó di chuyển bằng phương tiện công cộng, nhà chỉ có 2 chiếc xe đạp, mẹ nó 1 chiếc, thằng anh một chiếc. Còn 2 đứa nhỏ đi học mỗi ngày 3km, không dám đi xe bus, đến trường phải đi bộ.
Trong khi đó, từ sau ngày đám cưới, cô ấy chẳng phải làm lụng gì nhiều, đã có xe tay ga chạy, ra tiệm gội đầu... So với thời gian cô ấy đi làm nhân viên, một tháng kiếm được 1,3 triệu đồng, điện thoại không có... như trước đây thì đời sống giờ đã tốt hơn rất nhiều nếu so sánh với những người chung quanh. Cô ấy không thể trách tôi không thương con bé bên này bằng 3 đứa con bên kia được.
Cũng có thể về mặt pháp luật, không chu cấp là tôi đã thiếu nghĩa vụ, nhưng qua những thứ mà tôi đã đem lại cho cô ấy tôi tin về mặt tình cảm thì tôi đã làm đúng. Chỉ vì chuyện chu cấp mà dù tôi giải thích thế nào đi nữa thời gian gần đây cô ấy lại không cho tôi gặp con.
Cũng nói thêm là con bé rất quấn quýt với tôi. Từ lúc vài tháng tuổi, mỗi khi tôi về nó đều biết mừng rỡ khi gặp cha, bây giờ đã gần 2 tuổi, mặc dù lâu lâu mới gặp cha 1 lần, nhưng khi mỗi khi chia tay nó đều ôm chặt lấy cha, không muốn cho cậu hay mẹ bế trở lại.
Gần một tháng rồi, tôi quyết định không về tìm con nữa. Lang thang trong công viên, nhìn người ta đưa con đi chơi mà mình không gặp con mình thì buồn lắm, lại còn nghĩ đến chặng đường về dằng dặc nữa. Một tuần căng thẳng làm việc, cuối tuần đi tìm gặp con mà không được gặp. Tôi vất vả trong việc tìm con cả năm rồi!
Hôm nay buồn bực, nhớ con. Tự trách mình nông nỗi, vội vã trong việc hôn nhân... Tôi viết thư này để giãi bày, nói rõ đầu đuôi, chỉ mong Luật sư hoặc có ai giúp tôi ý kiến nào để tôi có được con tôi.
Xin cám ơn.