TB của Khongtheyeuemhon

Chủ đề   RSS   
  • #275214 14/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    TB của Khongtheyeuemhon

    Kính chào các bác, các anh/chị/em và các bạn. Một ngày Chủ nhật đẹp trời, trốn được vợ ra ngồi quán cafe chém gió. Tự dưng nảy sinh ra ý định "điên điên" này. Tình hình là từ năm 2010 đến năm 2012 em cũng có tham gia viết "bờ nóc" được vài bài, tự nhiên cái "nóc" nó đóng cửa mất. Thế là mất chỗ chém gió. Buồn buồn tải mấy bài viết cũ về cất trong máy. Người viết mà không có độc giả đọc thì thật là buồn, thôi thì em "mặt dày" post lên đây cho thành viên dân luật nhà mình đọc để kím khán giả vậy.

    Thỉnh thoảng đọc lại tác phẩm của mình em cứ hay tự sướng vỗ mông, í lộn vỗ đùi đánh đét 1 cái: Mịa sao hồi đó mình không làm nhà báo nhỉ, lại đâm đầu đi học luật. Sau rồi tự an ủi mình, học luật cũng nói phét được mà, giờ mình có 2 nghề vừa làm luật sư vừa làm nhà báo.... hại. Cũng tốt chán. Có gì chứ chém thoải mái, phòng xả xì trét mà. Mong quí vị ủn... ỉn hộ nhá. 

    Tựa xin đặt là "Mấy bài TB của Khongtheyeuemhon" Xin cắt nghĩa TB là "tùy bút" hoặc "tầm bậy" cũng được.

    MƯA
     

    Nhìn cái hình này sao mà khoái quá, giống như là những cảm xúc dồn nén lâu ngày vỡ òa ra trước cơn mưa... tiếc là không có âm thanh nên không biết "ổng" gào cái gì... làm nhớ đến câu nói quen thuộc: "Ngồi trong toa loét... nhìn mưa... gào thét tên em".

    Mưa... đối với những kẻ bình thường thì chỉ là ... mưa. Nhưng đối với những kẻ "không bình thường" mà giang hồ hay tôn xưng là "lãng mạn" hoặc "tâm thần" thì có rất nhiều điều để nói... để bàn... để suy ngẫm. Nghĩ cũng buồn nhưng đành phải chấp nhận, nhiều khi giữa 'lãng mạn" và "tâm thần" có nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ. Người lãng mạn hay bị chửi là điên khùng bởi người bình thường, ví dụ như cái thằng bạn tui nửa đêm 14/2 nó leo lên cửa sổ nhà người yêu chỉ để kịp tặng 1 bông hồng và nói anh yêu em rồi bị dân phòng đi tuần đêm bắt... Ngược lại, những người điên là những người lãng mạn bậc nhất, lúc nào họ cũng mơ mộng, cũng sống trong thế giới tưởng tượng của mình...

    Trời Sài Gòn mắc dịch, mưa to quá... ướt như chuột cống, ập vào được cái quán cafe quen ngồi thu lu... Kêu trà lipton nóng và rít vội hơi thuốc... sảng khoái tận tim phổi... cái lạnh vẫn ập đến từng cơn, run lẩy bẩy... Nhớ nhiều năm xưa, cũng tại quán cafe này, có 2 đứa nửa con nít, nửa người lớn... ướt nhẹp vào đây... cũng run lẩy bẩy vì lạnh... kêu bình trà nóng ra rồi để tay lên cho ấm... tay chạm tay lần đầu... mặt thì nóng bừng bừng... mà tay thì run lẩy bẩy... tay run không phải vì lạnh mà vì run... bình trà nóng xí mịa mà không muốn bỏ tay ta... hà hà...   

    Giọng Khánh Ly vẫn da diết như của 8 năm về trước, không hề thay đổi (mà thay đổi thế dek nào được, mở đĩa mà chứ có hát thật đâu). Sao mà hợp tình hợp cảnh thế: "Chiều mưa không có em, bờ đá công viên âm thầm, chiều mưa không có em, biết lấy ai chia hờn tủi..." ôi chu choa là buồn...

    Mưa, cảm giác đầu tiên của người "lãng mạn" và "tâm thần" (sau đây xin gọi là "lãng thần") đó là cô đơn, cảm giác tiếp theo đó là nhớ về những hoài niệm dĩ vãng, tiếp theo nữa nà suy tư (nhớ thì phải suy tư chứ sao)... sau khi đã trải qua tất cả các cảm giác, cái cảm giác cuối cùng là... buồn. Vì trời mưa, những hoạt động ngoài trời của con người hầu như đình trệ, ai cũng hối hả, ai cũng nhanh chóng tìm chỗ núp... vì trời mưa nước ngấm vào người rất lạnh nếu bị ướt... vì trời mưa... đường rất vắng... những người không có nơi nào để đi, không có ai chờ đợi mình... sẽ rất lạnh lẽo và cô đơn...

    Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần trời mưa y như là lễ hội... mặc mỗi cái quần đùi, vừa chạy vừa la hét như điên khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Chỉ nhớ được từ khi mặc quần đùi (lúc nhỏ hơn nữa thì không nhớ lắm và không biết có mặc gì không) khi tắm mưa. Trời mưa cũng là lúc mấy người chủ vườn ở trong nhà, cả lũ như một bầy khỉ kéo nhau vào vườn trái cây hái trộm: mùa nào thức ấy ổi, mít, xoài, mận, sầu riêng, me, chuối... ngồi trên cây ăn luôn vì đứa nào đứa nấy trần trùng trục chỗ đâu mà đựng, mà nhét... Những thứ trái cây hồi ấy sao mà ngon, ngọt đến thế, giờ nhớ lại vẫn thèm... Bây giờ, nào là mận thái, me thái, ổi không hạt... chỉ nhìn thôi đã chẳng muốn ăn... không biết tại sao giờ lớn không còn muốn ăn trái cây nữa... chắc tại lúc nhỏ ăn nhiều quá...

    Lớn lên, kỉ niệm những cơn mưa gắn liền với những buổi tan trường về... những tà áo trắng rợp trời... cơn mưa quái ác làm cho "những tà áo trắng" mỏng manh trở nên cực kỳ hấp dẫn... Nhìn cứ gọi là "no mắt"... Ôi, thời ấy sao mà tôi yêu những cơn mưa đến thế...

    Rời nhà, lên Sài Gòn học đại học mới biết có 1 thế giới mưa khác nữa. Những cơn mưa Sài Gòn đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh, ào 1 cái rồi tạnh nhưng cũng đủ làm cho người đi đường ướt hết... và hồi đó, mình cũng lơ mơ cảm nhận rằng tình yêu ở cái Thành phố này cũng vậy chỉ thoáng qua thôi, nhưng cũng đủ làm cho những kẻ "lãng thần" ở trên núi xuống đau mãi... Mưa Buôn Ma Thuột không giống như mưa Sài Gòn, không mưa thì thôi... đã mưa là mưa thối đất thối cát... mưa từ sáng đến tối, từ tối đến đêm, từ đêm đến sáng... Có những khi cả tuần không hề thấy ánh mặt trời... Mở mắt ra thấy mưa, nhắm mắt lại vẫn thấy mưa í lộn nghe mưa (nhắm mắt thấy được chết liền), những cơn mưa đi cả vào trong giấc ngủ...
    Buôn Ma Thuột, hay Đà Lạt, và các tỉnh Tây Nguyên khác theo kẻ lãng thần tôi (tự nhận) gọi là đặc sản. Đó là những cơn mưa lất phất như phun sương, giang hồ gọi là "mưa phùn".... Mưa không đủ ướt áo nhưng đủ lạnh teo... một số bộ phận... vào những ngày đông. Bởi vậy, tui mới sáng tác được bài thơ mà giờ chỉ còn nhớ lại được mấy câu:
    Mưa rơi lất phất không ướt áo,
    Nhưng sao vẫn ướt cả lòng nhau.
    Quay lưng không một lời tạm biệt
    Để lại đằng sau những nỗi đau...

    Hồi thưở học trò, tui bị "lãng thần" rất nặng, bây giờ nhờ học về pháp luật và xuống thành phố chữa trị nên cũng đỡ nhiều rồi, chỉ còn hơi dở người... Những đêm khuya không ngủ được (do ngủ ngày nhiều quá), trong lòng nhớ nhung nhiều người (hồi đó yêu 1 lúc 3 em)... ra ngoài sân thượng đứng... tự nhiên thấy mặt ướt ướt tưởng mình khóc hóa ra là mưa rơi... mưa lất phất, mưa không 1 tiếng động, như sương đêm... sáng ra tỉnh dậy đi học mặt đất vẫn khô như chưa hề tồn tại một cơn mưa... chạnh lòng nghĩ, nếu không thức khuya chắc chả biết được tối qua có mưa... Nó như mối tình đơn phương, yêu nhưng chỉ 1 mình mình biết, 1 mình mình hay... không một ai biết cả... Nghĩ thấy tội cơn mưa quá, hix, hu.. tội mưa xong lại đến tội mình... đường tình yêu lận đận... yêu 3 em mà chẳng đứa nào đáp lại... còn bảo mình lăng nhăng... oan ức quá Bao đại nhân ơi...        

    Ngày xưa, ôi sao mà thích mấy tiếng ngày xưa thế... thích nên xài hoài... mưa của ngày xưa, mình của ngày xưa... Mưa của ngày xưa sao mà đẹp thế, đáng yêu đến thế... mình của ngày xưa sao mà vô tư thế... ngày xưa thích mưa đến độ thấy trời sắp mưa lập tức lấy xe chạy long nhong ra ngoài đường đón mưa... 1 mình 1 xe chạy tàn tàn nhìn thiên hạ chạy toán loạn thấy... vui, đó cũng là 1 cái thú nhưng hình như là "thú tính"??? Rồi mưa xuống, những giọt nước lạnh ngấm vào người, ướt từng chút... từng chút 1... rồi "ướt hết tất cả"... cảm giác lạnh run, cảm giác cô đơn, cảm giác rửa sạch hết tất cả những gì bám trên mình và trong đầu... chỉ còn mưa và mưa... Sau cơn mưa đường phố sạch và lạnh, mình cũng lạnh và dơ (sình bắn tè le)... về nhà còn bị chửi vì điên...
    Ngày xưa, có bao giờ biết cái áo mưa là gì đâu, thà ướt để có cảm giác chứ không mặc áo mưa... giờ đây có tuổi, không mặc cũng không được... nguy hiểm quá, bệnh tật đầy đường... lỡ ra là chết chứ chẳng chơi... có tuổi rồi không chơi dại nữa... nhất là cái con vi rút Hát bốn La Mã (HIV)... thế là dù không thích lắm cũng phải mặc áo mưa... 
    Bây giờ, trời không mưa cũng phải mặc áo mưa. Những cơn mưa không còn đáng yêu nữa mà đáng ghét... thấy mưa là lo chạy trối chết... đường ngập, xe chết máy, ướt sạch quần áo đi làm... Ngẫm lại mới hay mọi thứ đã thay đổi rồi, mưa không còn là mưa ngày xưa, mình cũng không còn là mình ngày xưa nữa rồi...

    Anh muốn cứng rắn lắm, anh không hề muốn khóc trước mặt em nhưng sao nước mắt cứ tự trào ra... Chia tay ai mà chẳng buồn, nhưng anh muốn em giữ trong lòng hình ảnh một người con trai cứng rắn để em có thể vui bên người yêu mới mà không phải lăn tăn gì... thế mà cũng không được... Mong rằng những giọt mưa sẽ che đi những giọt nước mắt của anh, để em không nhận ra là anh đang khóc... Có một bài hát tên là "Crying in the rain"...

    Nhưng anh quên mất một điều rằng, nước mưa thì vô vị... nước mắt thì có vị mặn... Nghe giới thiệu bài này, thế nào cũng có 1 số cô bà, chú thím... tìm nghe cho xem... hề hề...

    Đến giờ phải về trình diện roài, rút thôi, tinh thần cách mạng tháng 8 bất diệt, hồ chủ tịch muôn năm... chúc các đồng chí mạnh khỏe... Chào thân ái quyết thắng...

    P/s: lại viết mà không kịp đọc lại...

     

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    12883 | Báo quản trị |  

Like DanLuat để cập nhật các Thông tin Pháp Luật mới và nóng nhất mỗi ngày.

Thảo luận
  • #275698   16/07/2013

    ntdieu
    ntdieu
    Top 10
    Male
    Dân Luật bậc 1

    Đồng Nai, Việt Nam
    Tham gia:11/02/2009
    Tổng số bài viết (14969)
    Số điểm: 100040
    Cảm ơn: 3515
    Được cảm ơn 5369 lần
    SMod

    Tiếp nữa đi bác. Sau khi bác gửi tiếp thì tôi xin tự xử bài viết này cho văn của bác liền mạch :|

     
    Báo quản trị |  
  • #276029   17/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    ntdieu viết:

    Tiếp nữa đi bác. Sau khi bác gửi tiếp thì tôi xin tự xử bài viết này cho văn của bác liền mạch :|

    Ố là la. Có độc giả rồi. Mừng wa, hớ hớ.

    Mà việc gì phải xóa đi bác, văn em như cơm nguội, hột nào nó ra hột đó, tập nào nó ra tập đó có dính gì với nhau đâu. Dạo này chiến tranh trong forum nhiều quá, đi đâu cũng thấy gạch đá bay loạn xạ. Thôi thì các bác ghé cái tốp của em đọc giải sầu.

    Thân ái (mịa mới đọc có bạn thắc mắc sao mà chém nhau cho đã rồi lại trân trọng, thôi thì mình đổi thành từ thân ái cho nó khác vậy). Ka Ka!

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
  • #276030   17/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Thú vui uống cafe

    08/22/2010 11:18 pm
    Chuẩn bị đi ngủ, nằm nghe 1 bài hát cũ, nhớ về những kỷ niệm đã qua, về những thứ đã xa không bao giờ trở lại... thấy lòng nao nao. Thích nhất là đoạn: "em phải đi đến nơi, dù muộn cũng phải nói với nhau, những dòng sông đã lâu không ra được biển rộng là những dòng sông lạc loài, muộn phiền quanh vách núi, như gương không người soi"... Yêu 1 người mà không dám nói có phải là đau khổ lắm không?, cứ giữ mãi ở trong lòng rồi âm thầm chịu đựng có khác gì những dòng sông lạc loài, muộn phiền quanh vách núi... rồi cũng có ngày chết như sông Thị Vải mà thôi. Rồi một ngày, người ta đi lấy chồng có phải là hối hận lắm không? thà nói ra để nhận được cái thứ "mặt trơ" vì bị từ chối hoặc nhận được cái "sung sướng" vỡ òa khi em đồng ý hoặc nhận được cái "lo lắng" khi em nói sẽ suy nghĩ... còn hơn không bao giờ nói ra. Một lần bị từ chối, 2 lần bị chối từ... rồi ít nhất cũng sẽ có lần thành công, những lần thất bại sẽ là kinh nghiệm tốt cho những lần sau. Cái chính là phải nói nhiều lần với nhiều người, chứ đừng nói nhiều lần với 1 người, coi chừng lại nhận được những thứ... không mong đợi.
    Giữa bao điều nói ra để rồi lại quên, có những điều chưa từng nói ra nhưng lại làm ta trăn trở suốt cuộc đời... Trước lúc chia tay, vì quá vui mừng nên anh đã chưa kịp nói với em 1 điều: rằng thời gian chúng ta quen nhau, anh đã rất nhiều lần nói dối em... cho anh xin lỗi...

    Mà lan man theo kỷ niệm mới nhớ mình định viết về thú vui uống cafe mà. Nhảm thiệt!
    Cafe của Việt Nam gắn liền với cái tên nổi tiếng Trung Nguyên và ông chủ Đặng Lê Nguyên Vũ. Câu sologan nổi tiếng một thời: "Khơi nguồn cảm hứng sáng tạo mới" bây giờ chỉ còn là dĩ vãng vì chẳng thấy sáng tạo gì mới thêm từ Trung Nguyên. Vị trí độc tôn, nổi tiếng một thời của Trung Nguyên bây giờ không còn nữa... mặc dù ở Sài Gòn này sáng, trưa, chiều, tối, khuya... vẫn đầy người uống cafe. Mình chỉ thích Trung Nguyên ở 1 điểm đó là ông Vũ đã dày công và tâm huyết xây dựng một thứ vô hình đó là "văn hóa cafe", kiểu giống như là trà đạo, kiếm đạo... uống cafe ở Trung Nguyên không chỉ là thưởng thức vị cafe mà còn tìm hiểu về văn hóa Tây Nguyên, về nguồn gốc, xuất xứ, lịch sử cây cafe, được tận tay sờ vào cây cafe, nhìn rõ công đoạn chế biến cafe... Làng cafe ở Buôn Ma Thuột mới hình thành có mấy năm thôi nhưng đã để lại ấn tượng rất đặc biệt cho du khách khi ghé đến.
    Tuy nhiên, chỉ là du khách... còn dân Buôn Ma Thuột không thích Trung Nguyên cho lắm. Không thích bởi Trung Nguyên của ông Vũ làm giàu ở đẩu ở đâu chứ chẳng thấy đầu tư cho Buôn Ma Thuột kiểu như bầu Đức đầu tư cho Gia Lai, bầu Thắng đầu tư cho Long An... ngoài nhà máy chế biến cafe, xưởng thu mua cafe... đố tìm đâu ở Buôn Ma Thuột ra 1 quán cafe Trung Nguyên dù nơi đây có nhà ở của ông Vũ. Thực ra, lúc trước cũng có cafe Trung Nguyên sau bị khán giả tẩy chay quá nên dẹp luôn. Cái làng cafe cũng toàn du khách hoặc dân ở xa về uống mới chịu nổi "nhiệt" chứ dân bản xứ ở đó ai mà uống khi thức uống mắc thấy bà nội. 50.000 VND/1ly cafe...
    Nghe phong thanh dân Buôn Ma Thuột vì không thích ông Vũ nên ngoài việc tẩy chay Trung Nguyên ở chính quê hương của nó, các hãng cafe nhỏ còn liên kết với nhau để cạnh tranh với Trung Nguyên... lấy tên là Nam Nguyên. Chắc mai mốt tui già về trển trồng cafe phải lập 1 cái hãng là... Y Nguyên nữa cho nó thành thế chân vạc... giống Tam Quốc Chí, lại hợp với văn hóa dân tộc (người dân tộc Ê đê con trai chưa lấy vợ thì có có là Y, con gái chưa lấy chồng thì có họ là H).
    Uống cafe trên Buôn Ma Thuột cũng khác với uống cafe ở Sài Gòn. Ly ở Sài Gòn cao và nhỏ, bỏ nhiều đá và pha quá ngọt (hồi mới xuống tụi bạn tui nó gọi cafe đen đá ở Sài Gòn là pepsi đắng). Ly cafe ở BMT lại lùn và bự, bỏ chỉ 1 cục đá to tổ chảng... Mấy chú ở Xì Goong lên trển chơi, thấy đem ra ly cafe có chút xíu nước, quen tật cầm lên chơi 1 hơi hết ly... say lử đử cả ngày vì cafe đặc quá... Một số quán cafe ở trển, cứ khách vào quán là tự động bưng ra đĩa hạt dưa (dĩ nhiên là tính tiền) bất kể ngày nào trong năm, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện... cafe BMT cũng có giờ, thường chỉ đông vào buổi tối và cuối tuần, những khi khác vắng tanh... Sài Gòn thì thấy lúc nào cũng đông...
    Lúc trước ở nhà cũng đi trồng, chăm sóc, hái cafe như 1 nông dân chính hiệu... giờ lâu quá nên quên luôn rồi. Hình như cây cafe nở hoa vào hè và thu hoạch quả vào lúc gần noel thì phải. Hoa cafe trắng muốt và rất thơm... khi cafe nở rộ đi ngang vườn thôi cũng ngây ngất... Trồng 1 cây cafe thường từ năm thứ 3 trở đi mới bói quả, năm thứ 6 mới đạt độ trưởng thành...

    Uống cafe là 1 thú vui của tui, có bạn để tán dóc lại càng vụi, nói đủ chuyện trên trời dưới đất từ chuyện ông Bus bị ném giày vào mặt may mà võ công cao né được, đến chuyện "thằng sếp" nó ác như cá thác lác... rồi chuyện "thầm kín" của chúng mình... Người ta nhậu nhẹt nói chiện, tui không nhậu được thì uống cafe nói chiện... bớt hại hơn là nhậu...
    Có muôn vàn lý do để vào quán cafe: hẹn hò, bàn công việc, gặp mặt bạn bè, sinh nhật, rảnh rỗi tán dóc... người ta vào quán không chỉ để thưởng thức cafe mà còn uống tùm lum thứ khác nữa... Đôi khi việc thưởng thức cafe không còn quan trọng nữa mà người ta coi trọng mục đích khác hơn... Có một số quán cafe mà "anh em ta" rất thích... hí hí... vào trỏng tự nhiên có người lại ngồi lên... đùi mình????
    Uống cafe đối với những người bận rộn đôi khi chỉ là cái quán vỉa hè quen thuộc, hoặc ly cafe trên bàn làm việc... với họ, cafe đã trở thành 1 phần của công việc, của thói quen mà thiếu... thì không thể nào làm việc được. Cái chất màu đen đó công nhận mang lại sự sảng khoái đầu óc và tỉnh táo.
    Tui hầu như ngày nào cũng uống cafe, lúc thì chỗ này, lúc thì chỗ kia. Đôi lúc lại những quán quen, ngồi vào góc thân thuộc nào đó, cười với chủ quán... cảm giác như là nhà của mình. Nghe những bài nhạc mình thích, nhấp ngụm cafe, hút điếu thuốc... và phê theo những suy nghĩ trong đầu. Đó là những giờ phút thực sự thư giãn. Buồn cười là lúc trước hồi còn học cấp 3, ở xứ cafe mà chẳng khi nào ra quán uống cafe bao giờ... chỉ đến lúc xuống Sài Gòn mới biết uống cafe ở quán...

    Còn bạn? Sao không thử cho mình 1 ly cafe? nếu sợ nóng nổi mụn thì uống cafe sữa hoặc bạc xỉu thôi... Cái chất cafe nó đắng nhưng hình như cái gì đắng đều tốt cho con người (xét ở góc độ nào đó)... kể cả cay đắng cũng vậy.

    Với tui thì tình yêu cũng bắt đầu ở quán cafe và chia tay cũng tại quán cafe. Dĩ nhiên là không cùng quán.    


              

     

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (18/07/2013) Unjustice (19/07/2013) daonhan (24/07/2013)
  • #276031   17/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Giao mùa

    09/20/2010 11:43 am

    Entry viết từ thứ 2 tuần trước (13/9/2010)… đến nay mới xong… mỗi ngày viết 1 ít, viết trong lúc tâm trạng khá lộn xộn… nên cần phải chỉnh sửa… Anh, em, bạn bè, bằng hữu gần xa… ai đồng cảm, có lòng thương thì gửi tiền cho tui theo tài khoản số xxx mở tại Ngân hàng.... Chân thành cảm ơn! 

     

    Tình đầu thật đẹp, thật chân thành, dù thành công hay thất bại, dù hạnh phúc hay đau khổ, dù muốn hay không ta cũng chẳng bao giờ quên được tình đầu vì đó là lần đầu tiên ta biết yêu… Tình đầu giống như vết thương lâu ngày đã liền thành sẹo… mỗi khi trở trời lại nhói đau… Thường người ta ít để ý, quan tâm đến những gì mình đang có… chỉ mơ mộng, cố tiếc nuối về những gì mình đã từng có và để mất đi… Rất thích câu thơ của nhà thơ Phạm Thiên Thư: “Ôi mối tình đầu, như đi trên cát, bước nhẹ mà sâu, mà cũng nhòa mau”… Post tặng những người đang yêu, đã yêu, đang đau khổ vì tình yêu 1 bài thơ rất cũ… cũ đến mức con của người trong bài thơ bài thơ bây giờ đã đi mẫu giáo rồi… ka ka.

      

    Sương khuya rơi lành lạnh,

    Trời đang buổi giao mùa,

    Trầm tư trong nỗi nhớ…

    Kỷ niệm về như mơ.

    Ngôi sao băng vừa rơi

    Một tình yêu qua đời

    Sao đêm hay đôi mắt

    “Người ta” đang nhìn “tôi”?

    Hạnh phúc như thủy tinh

    Mong manh và dễ vỡ

    Người ta bỏ đi rồi

    Mang theo luôn hạnh phúc.

    Những đêm dài thức trắng

    Một mình tôi với tôi

    Nỗi đau không thành lời

    Cứ mằn mặn trên môi

    Tôi khóc thương cho tôi

    Hay khóc vì kí ức

    Nhớ nhung có được gì

    Khi người ta đã dứt.

    Em vẫn là em thôi

    Nhưng là em “người khác”

    Em của buổi giao mùa

    Tình yêu như cơn mưa

    Chợt đến rồi đi mau

    Quay lưng không tạm biệt

    Có bao giờ nhớ nhau?

     

    Sáng nay thức dậy sớm… buồn buồn, 4h sáng trời vẫn còn tối đen… thấy người hơi lạnh… ra ngồi 1 mình đầu lan can… thèm 1 hơi thuốc cho ấm… mấy ngày nay rồi…tâm trạng không được tốt… mấy ngày nay rồi… không đụng tới điếu thuốc…

    Người thật bức bối, khó chịu… công việc, tình cảm, tương lai… mọi thứ cứ rồi như mớ bòng bong. Không muốn nghĩ nhiều cho khổ nhưng sao vẫn phải suy nghĩ… 6 tháng làm ở 3 ngân hàng có phải là nhiều… có thể rồi lại đến cái ngân hàng thứ 4… rồi mình sẽ ra sao??? Việc mình không muốn làm vẫn phải làm vì tiền… việc mình muốn làm thì chưa thể làm được cũng vì tiền… cái vòng luẩn quẩn…

    6h sáng chạy xe đi làm, đường vẫn còn vắng… lác đác người… tiết trời hơi lành lạnh nên thấy mấy người bận áo ấm… vậy là đã sang thu rồi… Sài Gòn không có 4 mùa rõ rệt… chỉ có mùa nắng và mùa mưa… tuy nhiên, sự thay đổi trong thời tiết thì vẫn có thể cảm nhận được… Mà cần gì phải cảm nhận, nhà mình cũng có cây đo thời tiết sống là cái thằng em cứ chuyển mùa, hơi lạnh tý lại lăn ra bệnh kho khục khặc… năm nào cũng vậy… 

    Đất trời đang giao mùa… xuân hạ thu rồi lại đông… giao mùa năm nay rồi lại đến năm sau… cứ thế tuần hoàn… Đời người có thời điểm giao mùa không? Xuân, hạ, thu, đông của đời người trôi qua nào có bao giờ quay trở lại… Phải chăng đời mình cũng đang giao mùa… từ trẻ con thành người lớn với những bon chen, lo toan, tính toán và trách nhiệm… có muốn né tránh cũng không được… sắp 30 rồi.

    Mấy ngày nay chiều nào cũng mưa, mưa to quá… lại kẹt xe, ngập lụt… 3 ngày về nhà là 3 ngày ướt như chuột cống từ đầu đến chân… cái điệp khúc mưa - ngập - kẹt xe - chết máy cứ lặp đi lặp lại… Hy vọng trời chiều nay làm ơn đừng mưa… hết đồ mặc rồi… L.

    Công việc đã chán, tình cảm cũng chẳng ra sao lại thêm bệnh trong người… về còn gặp trời mưa kẹt xe… nản toàn tập. Đi ngoài đường mà cứ lâng lâng như người cõi trên…

    Mưa chiều hôm trước thật to, hình như đã lâu lắm rồi mình mới đi trong cơn mưa lớn đến vậy… giống y như là sự nổi giận của ông trời trút xuống… Tiếc rằng ông trút không đúng người… vì thằng tôi đang chán đời… chẳng quan tâm gì đến sự thịnh nộ của ổng cả. 8h tối, từ bên Quận 2 chạy về sau khi uống cafe với thằng bạn… trời bắt đầu lắc rắc mưa… đứa bạn thân nó đưa cho cái áo mưa vì biết mình sida rồi, chẳng bao giờ có áo mưa… Chạy ra ngã 3 Cát Lái, chẳng biết sao không có đường cua qua bên kia để về Bình Thạnh, hình như bị xây bít rồi, tại lâu quá không đi… Hix… thế là cứ chạy không mục đích, chạy hoài trên xa lộ Hà Nội về hướng Suối Tiên, mưa càng lúc càng nặng hạt… người người cứ chạy như ăn cướp, riêng thằng mình xe cứ chạy tàn tàn sát lề, đầu óc rỗng tuếch chẳng biết đang suy nghĩ gì… nhìn kỹ người ta không bảo khùng cũng uổng.

    Ướt dần từ từ… đầu tiên là mặt, rồi đến tay áo, rồi đến ngực, rồi đến đùi… rồi đến những thứ khác… ướt hết. Cũng may không mang theo máy tính, chỉ có mỗi bộ đồ trên người…

    Chẳng biết mình đã chạy bao nhiêu lâu, lên mãi gần tới Trạm thu phí mới có chỗ vòng xe… Trời mưa mỗi lúc một lớn, mưa thật kinh khủng… chớp xẹt ngang dọc, sấm ì ùng… ai mà run tay có thể té xe lắm… Chợt nghĩ, chạy như vầy lỡ thiên lôi “chụp hình” mình 1 cái thì sao nhỉ… chắc là chết khó coi lắm… bình thường mình ăn ở cũng chẳng có đạo đức gì nên cũng hơi lo lo.     

    Ai vội mặc ai, ta cứ chạy tàn tàn… vội vàng chi rồi cũng gặp nhau ở 1 chỗ cả thôi mà… Nguyên con đường ai cũng mặc áo mưa phóng vèo vèo… nước văng tung tóe, riêng chỉ có 1 thằng áo mưa kẹp ở xe không mặc vì sợ ướt áo mưa mất công phơi và gấp lại…tàn tàn chạy, run lẩy bẩy vì lạnh… muốn chạy nhanh cũng không được… Gió lùa lạnh quá, lạnh thấu tim, mưa quất vào mặt vào người rát rạt… mắt bắt đầu nhòe đi vì nước và vì mưa lớn… nhiều người đã phải tấp vô lề vì không chịu nổi… vậy mà nó vẫn tiếp tục chạy… một tay che mắt cho mưa khỏi quất vào, chừa ra khe hở để nhìn đường, tay kia nắm tay ga… rồi cái khe hở đó cũng nhạt nhòa không còn thấy gì nữa… bỏ tay xuống, nhắm mắt lại và… tiếp tục chạy… Điên thiệt rồi…  

    Rùng mình nhớ tới những cái hố sâu hoắm không có rào chắn nằm dưới làn nước, rùng mình nhớ đến những sợi dây điện trần, rùng mình mở mắt mỗi khi có xe ở sau vượt lên… mở ra một chút rồi lại phải nhắm vào vì mưa đập vào mắt đau rát… vẫn cứ chạy, không hề có ý định dừng lại… và hình như là có gì đó thôi thúc không thể dừng lại... không thể hiểu vì sao, không thể giải thích. Lờ mờ nhớ đến những ngày xưa, ngày xưa dầm mưa về nhà bị la nhưng có gia đình, có căn phòng ấm cúng, có bữa cơm đợi, ngày xưa dầm mưa có tới 2 đứa lận, vừa dầm mưa vừa cười ha hả… bây giờ chẳng ai la mắng cả, chỉ có căn phòng trọ lạnh lẽo và những bữa cơm vỉa hè, bây giờ chỉ còn có 1 đứa và cũng chẳng cười nữa… một thoáng cô đơn, một chút chạnh lòng.  

    Mưa bắt đầu nhẹ hạt, người cũng bắt đầu đông và dồn thành cục… kẹt xe vì ngập nước. Những nỗi sợ hãi mơ hồ ở trên biến đi nhường chỗ cho nỗi sợ hãi thực thụ hiển hiện: xe chết máy. Nước ngập lút qua ống pô xe trong tiếng nổ lọc bọc… vừa chạy tim vừa phập phồng… cố gắng tìm chỗ nước nông mà chạy, mặt đường hiện mờ mờ dưới làn nước…

    Bò về được đến hàng Xanh, nhìn đường Bạch Đằng mênh mông nước mà nản… Bỗng dưng từ xa có thằng lao như điên lại… đường 1 chiều mà chạy gì kỳ vậy pa? Nhìn nước rẽ ra 2 bên xe của nó mà tưởng như thằng này đang chơi lướt sóng… chỉ kịp đảo tay lái vô lề đã thấy nguyên một cơn sóng nước đập vào mặt từ đầu đến chân… cũng chẳng buồn lên tiếng chửi… đầu óc đang trống rỗng, vô cảm, đằng nào cũng ướt hết rồi… với nếu chửi lỡ nó quay lại thì phải mất công đánh nhau… Lỡ đánh nhau lại tốn tiền thuốc… mà mình thì đang không có tiền… Ngẫm nghĩ thì ra không có tiền cũng lợi ghê đó chứ… đỡ phải đánh nhau…

    Xe lụp bụp mấy cái rồi tắt hẳn… điếng người… thì ra lúc né thằng kia lỡ tấp vào sâu trong lề gần ngay miệng cống nước sâu nên đi luôn… Xuống xe dắt bộ trong làn nước, nước dâng cao lên gần tới “Bộ Chỉ huy”, thỉnh thoảng có xe khác chạy qua là tròng trành như sóng… ô tô còn chết nói gì cái xe máy cùi bắp của mình. Mà sao mấy hãng sản xuất xe nó không lắp cái máy lên trên chỗ tay lái cho cao nhỉ, đỡ ngập nước, ống pô thì chĩa thẳng lên trời như xe máy cày đó… có phải là sẽ khỏi lo ngập nước không? Phải viết thư kiến nghị mới được… Biết đâu lại được cấp bằng sáng chế rồi giàu cũng nên… 

    Trời đã tạnh, cởi giày ra cột dây lại treo trên kính chiếu hậu rồi tiếp tục dắt… nhìn dòng nước đen thùi lùi với rác và đủ thứ không thể nhận diện trôi quanh mình mà kinh vãi… Lầm lũi dắt xe qua cái lô cốt, một nỗi uất hận trào lên, hình như bực bội mấy ngày nay không biết trút đi đâu nên chỉ biết trút giận vào nó… Mai mốt kể với thằng bạn thân tao thù cái lô cốt chắc nó cũng phải lắc đầu…

    Báo đăng tốn vài trăm triệu đô la mà đường sá vẫn không hề được cải thiện khi mưa lớn, ngập thì vẫn ngập, năm sau ngập nhiều, ngập nặng hơn năm trước… có những điểm trước giờ chưa hề bị ngập… bây giờ bị ngập nặng… thêm nữa đường xá bị cày nát, hố ga lởm chởm, thỉnh thoảng lại có người bị tai nạn, bị chết vì sụp hố ga… mấy năm trời sống trong cảnh lô cốt và kẹt xe để được nhận kết quả như vậy sao? Loáng thoáng trên cái biển thi công là tên nhà thầu Trung Quốc… nhà thầu Trung Quốc… haiz… bỏ thầu giá rẻ, chung chi tốt, nên giờ đành ngậm tăm ko lên tiếng… mặc kệ dân… có những công trình thời hạn thi công là 4 tháng… 2 năm rồi chưa xong… Sức mạnh đồng tiền thật lợi hại… và thấy sao tội nghiệp dân mình… lội nước tới thắt lưng mà vẫn cười vui… có lẽ dân Việt Nam lạc quan nhất thế giới… Trong số tiền thuế của nhà nước, có cả tiền của mình… mình cũng phải đóng thuế mà, có đáng được nhận như vậy không? Lâu lâu báo chí rùm beng 1 vụ, bắt ông này tham ô, ông kia cố ý làm trái… rồi bỏ tù… rồi lại rơi vào im lặng… cái lô cốt vẫn án ngữ chỗ mình đi làm qua, vẫn lâu lắm rồi và vẫn ngập nước khi trời mưa… 

    Lau bugi ko anh? Giọng 1 thằng nhok đen nhẻm cất lời mời gọi… chắc nó khoảng 13-14 tuổi, nhìn mặt lanh lợi… cái lanh lợi của những đứa trẻ bước ra cuộc đời sớm… chặc lưỡi, thôi thì sửa đi… chứ mai biết lấy gì đi làm… 2 thằng hì hục dựng chống đứng xe trên lề rồi nhấn đuôi xe xuống cho nước trong ống pô chảy ra… nhìn cứ như vòi nước máy… chán đời… Nó mở bửng, lấy bugi ra lau một cách thành thạo… Loáng cái đã xong. Nhiu ku? - 15k… thằng nhóc đáp rồi nhìn xem phản ứng của tôi… nhìn khuôn mặt, chắc có lẽ nó chờ đợi tiếng trả giá, hoặc tiếng gầm lên sao mà mắc thế… Móc ví đưa tờ 20k, nó cầm rồi đưa lại 5k. Tôi bảo: “Cầm lấy uống cafe đi”…

    Thằng nhok tròn xoe mắt, nó ngạc nhiên lắm… Chắc nó nghĩ thằng này bị khìn… mắc như thế hok trả giá mà lại còn cho thêm xiền… Tao còn ngạc nhiên và không hiểu với hành vi của chính tao nữa nè… Cái thằng cho ăn mày 2 ngàn kêu thối lại 1 ngàn như tao mà tự nhiên cho mày 5 ngàn… Thế mới biết, đôi lúc với tâm trạng nào đó… người ta không kiểm soát được hành vi của mình… xong rùi mới thấy hối hận.            

    Thực ra cũng chẳng phải vô cảm trước cuộc đời, mà vì cảm thấy lòng thương người của mình bị lợi dụng. Hồi mới xuống Sài Gòn, lơ nga lơ ngơ… thấy người ăn xin thì móc tiền cho, lòng cảm thấy vui vui vì đã giúp đỡ người khác… Sống lâu hơn chút nữa, biết được thì ra ăn xin cũng có đường dây, cũng có bảo kê, cũng có phân chia khu vực… Ăn xin xong phải lấy tiền về nộp cho chủ… vậy mình cho tiền đâu phải là giúp đỡ những người đó, mình đang làm lợi cho một thiểu số kẻ xấu… biết đâu cho tiền xong chúng còn cười khà khà vì lừa thêm được thằng ngu… thời buổi thật giả lẫn lộn chẳng biết đâu mà lần… Ngoài Bắc còn có cả 1 làng chuyên làm nghề ăn xin, cả năm không thấy đâu Tết đến về lấy tiền xây nhà lầu… haiz… mình cục đất chọi chim còn chưa có lấy đâu ra nhà… Ở một số cây cầu của Sài Gòn, có những người già ngồi lặng lẽ trên cầu mặc mưa nắng lâu lâu người đi đường tự động ghé lại bỏ tiền vào chiếc nón… Thế rồi trưa, và tối có con cháu chạy xe máy lại đưa cơm cho ăn, hoặc rước về nhà… pó tay tụi này…   

    Bây giờ, cho tiền ăn xin theo cảm tính… thấy con nít lắc đầu, thấy con nít dẫn theo người già lắc đầu, thấy người tàn tật lắc đầu, thấy người già cả đi một mình thì móc ví… thấp thoáng qua những người này… nhớ đến hình ảnh ông, bà già cả ở quê nhà… thấy rưng rưng…

    Nước ngập vẫn còn cao nên chưa về được, ngồi lại đợi… Thằng nhok có vẻ cảm kích sau cái vụ “5 ngàn” nên bắt chuyện lởi xởi với tui. Nó bảo cha mẹ nó đi tù hết rồi, nó sống với bà ngoại già trong cái hẻm sâu tút lút trong kia… bình thường nó phụ việc cho cái cửa hàng sửa xe máy người ta nuôi cơm, bữa nay trời mưa nên tranh thủ ra ngoài “kiếm thêm” giúp cho ngoại nó… Chiều đến giờ tui mới là người thứ 2… tại nhìn nó nhỏ, cái mặt “không có bảo hành” nên người ta không tin... lắm. Thì ra trời mưa và ngập không phải là ai cũng ghét cả, có những số phận người vẫn sống trông chờ vào cái sự ngập này đấy chứ… 

    Nó hỏi sao tui lại ghé nó? Trả lời: Tiện thì ghé thôi, không để ý lắm… gần 30, cũng mới chỉ làm nuôi được bản thân mình… không bằng 1 thằng nhok… hic. Móc gói thuốc ra chìa trước mặt nó hỏi: hút không?, Không trả lời, rút 1 điếu lấy quẹt châm lửa… Thằng tui cũng làm 1 điếu… ấm người lên, đỡ lạnh được chút ít… Thằng nhok nhả ra những vòng tròn sành điệu, hỏi hút thuốc từ khi nào? nó nói cũng không nhớ nữa… buồn thì hút thôi…

    Nước rút, dắt xe về… Đưa thằng nhok gói thuốc: tao về nhà là ấm rồi, mày ngồi đây có lẽ lạnh hơn… Mai mốt ngập nước, chết máy ghé em nữa nha, giảm giá cho… thôi pa… tha con… Vừa chạy xe, vừa lâng lâng… Hạnh phúc là khi mình cho đi cái gì đó mà không đòi hỏi phải nhận lại gì từ người khác, không cần phải người ta cầu xin gì mình… tự nguyện làm… và nhìn thấy niềm vui toát lên từ ánh mắt… sự chân thành không chút giả dối… Tủi thân, nghĩ đến 1 lúc nào đó túi không tiền, đi lang thang… ăn xin thì chắc chắn không làm rồi… nếu bất chợt có ai đến trước mặt, móc tiền ra cho, rồi đi không cần biết gì thêm, không vì lý do gì cả… chắc là sẽ cảm kích lắm… suốt đời không quên… nhưng rồi cũng ráng chạy theo hỏi: anh/chị/cô/dì/chú/bác… ơi… có bị khùng không? Sao tự nhiên móc tiền cho người khác…

     

    Cần lắm những tấm lòng…trong cái cuộc đời rối ren này.

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    5 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (18/07/2013) NgoThuyKhanh (20/07/2013) Unjustice (19/07/2013) daonhan (24/07/2013) KhacDuy25 (21/07/2013)
  • #276748   20/07/2013

    NgoThuyKhanh
    NgoThuyKhanh
    Top 150
    Lớp 3

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:14/02/2009
    Tổng số bài viết (645)
    Số điểm: 4553
    Cảm ơn: 158
    Được cảm ơn 241 lần


    Đọc TB của KTYEH, bất ngờ nhớ đến một thời không xa lắm mà mọi thứ đã nhanh chóng nhạt nhòa vì cuộc sống vô vị và vội vã. Hóa ra tôi và bạn cũng có vài điểm chung: cùng học luật, cùng là thành viên Dân Luật, từng sống ở xứ sở cafe, và từng đi làm về mưa hướng ấy, phải ghé vào tiệm ven đường nhờ lau bugi; Lúc ấy quả thực rất ấn tượng nhưng chẳng hề suy nghĩ nhiều như bạn, mà chỉ là 1 trong rất nhiều người bình thường, mong sớm trở về nhà. 

    Cảm ơn, giọng văn của bạn làm mình bật cười đấy. Biết làm sao, khi tôi giờ cũng ở cái cảnh mà cái người đã từng chạy xe dưới mưa chở tôi sau giờ học nay đã không còn thuộc về nhau.

    Ôi Tổ Quốc ta yêu như máu thịt

    Như mẹ cha ta, như vợ, như chồng

    Ôi Tổ Quốc nếu cần, ta chết

    Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi, con sông...

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn NgoThuyKhanh vì bài viết hữu ích
    Khongtheyeuemhon (23/07/2013) Unjustice (22/07/2013) KhacDuy25 (21/07/2013)
  • #276994   22/07/2013

    NguyenChiCong1966
    NguyenChiCong1966

    Male
    Mầm

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:13/09/2012
    Tổng số bài viết (74)
    Số điểm: 521
    Cảm ơn: 48
    Được cảm ơn 51 lần


    Bạn "không thể yêu em hơn" tản mạn về ca fe hay quá. Tôi cũng đã từng nhiều năm làm ca fe, ca fe ra hoa mùa xuân ( sau tết âm lich) và thu hái vào tháng 10 âm lịch. Bạn có tâm hồn nghệ sỹ và hài hước, đọc mấy bài của bạn tôi thấy cuộc sông chẳng có gì đáng để ta căng thẳng, hãy vui lên và tất cả haỹ mackeno!

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn NguyenChiCong1966 vì bài viết hữu ích
    Khongtheyeuemhon (23/07/2013)
  • #277260   23/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Là người cầm bút (thời xưa) và cầm chuột + anh hùng bàn phím (thời nay)... điều an ủi lớn nhất là những gì mình viết ra được đọc, được ủng hộ và đồng cảm từ phía người đọc.

    "Chờ đợi"

    09/01/2010 01:14 am

    Nếu bạn sống ở 1 thành phố lớn của Việt Nam, vâng, ở đây tôi xin đề cập đến Hà Nội và Sài Gòn… thì tôi chắc chắn bạn đã từng bị kẹt xe ít nhất 1 lần trong đời… Ôi thôi thì trùng trùng điệp điệp các loại xe: xe máy, xe ô tô, xe xích lô, xe hủ tíu, xe đạp bằng chân (phân biệt với xe đạp điện), xe chạy bằng tay (xe nào mà chả chạy bằng tay nhỉ? nhưng ở đây tôi ám chỉ xe lăn)... đủ các kiểu dáng, nhãn hiệu, đủ các đời ...từ đời tám hoánh đến đời mới nhất… dồn thành từng cục… Ai ở thành phố lớn mà không phải chịu kẹt xe… Từ em bé mới sinh rời bệnh viện về nhà bị mắc kẹt đến những ông, bà cụ già yếu cả đời không bao giờ ra khỏi nhà, lúc chết nằm trên cái xe rồng phượng cũng vẫn còn bị kẹt… Tui lấy cái ví dụ đau lòng đó để thấy kẹt xe nó phổ biển như thế nào và nó không tha ai cả… nhất là trong tình trạng đào đường như hiện nay.

    Thưa các bạn, theo thông tin mật mà tôi đọc trộm được trên In tẹc néc của Cơ quan tình báo Hoa Liễu thì nước Vịt chúng ta đang có chủ trương nhân rộng mô hình địa đạo Chỉ Cu í lộn Củ Chi ra khắp cả nước. Những đường hầm chằng chịt của địa đạo đã từng làm khiếp vía giặc Mẽo thì nay sẽ dùng để đối phó với Tàu khựa trong trường hợp xảy ra cuộc chiến ko cân sức giữa Khựa và Vịt. Nghe đâu chiến dịch tuyệt mật mang tầm thế kỷ này được đặt dưới cái tên gần gũi với thiên nhiên là Chiến dịch “Sống với dế”. Vì vậy, bà con đi ra đường gặp lô cốt chớ hở tí là oán trách, ngụy trang cả đấy… nghe đâu khoảng vài chục năm nữa là sẽ hợp long 2 đầu địa đạo ngầm từ Xì Goong nối ra, Hà Nội trở vô và gặp nhau ở bên Lào... Một công trình thế kỷ… Thật cảm động… Vừa rồi, báo Thâm Niên (tiền thân của báo Thanh Niên bây giờ) đăng tin có mấy chú đào địa đạo, do xài Iphone hàng “lởm” của Tàu khựa nên hệ thống “định vị hầm cầu” GPRS đã báo sai vị trí, dẫn đến hậu quả là mấy chú í đào trúng ngay mạch nước ngầm chảy trong ống sắt của Nhà máy cấp thoát nước thành phố… Nước chảy lênh láng cả mấy ngày không hết gây lũ lụt trên diện rộng… tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng… Đợt đó nghe đâu có mấy chú lái buôn “thức thời” dưới miền Tây thu gom vỏ lãi, ghe, xuồng… đưa lên thành phố bán ăn lời cả mấy tỷ bạc… Lan man chuyện kẹt xe, đào đường và ngập lụt để muốn nói với các bạn một điều kinh khủng rằng tui vừa bị kẹt xe… Hu hu… :(

    7 h tối, vừa từ nhà anh bạn về, chạy xe thấy cái đường nó đông đông… nghi nghi rồi mà vẫn lao vào… cái này giang hồ nó gọi là “ngu mà lì”… Đến khi hỉu ra thì tất cả đã quá muộn… Hix. Trước kẹt cứng ngắc, quay lại cũng không xong vì đằng sau cứ ùn ùn lên… đành tắt máy đứng chờ… Gần nửa tiếng đồng hồ, đứng chán chê không biết làm gì cả… nhúc nhích cũng không được… Phải chi kẹt xe thế này mà được đứng ngay cạnh một em xinh tươi thì hay biết mấy… nào là kẹt xe mệt ghê em nhỉ? em có người yêu chưa? chưa hả? anh cũng thế… em có người yêu rồi hả? người yêu em thật vô tâm… ai lại để bạn gái đi một mình giữa lúc kẹt xe như thế này… anh í hả, anh sẽ không bao giờ như vậy… Ôi… tưởng tượng thôi đã thấy thèm… Hí hí… Ông trời không thương thì thôi, đằng này còn chơi ác… em xinh tươi đâu chẳng thấy chỉ thấy ngay bên cạnh 1 cái xe rác to oành, thúi rùm… Xin lỗi đời quá đen… Phía trước mặt là một chị “hơi béo” ngồi trên cái xe cub hơi bé… nhìn kỹ mới thấy được cái xe… Sau lưng là một anh “không hiền lắm” cưỡi su xì po, mặc áo ba lỗ, đeo kiếng đen, hút thuốc phì phèo... vai xăm con gì đang bò bò giống con thạch sùng… ảnh cũng đang “nóng trong người” vì kẹt xe nên thằng tui không dám nhìn lâu. Ngó hết xung quanh không còn gì để ngó nữa đành ngửa mặt ngắm trời… Bầu trời đen thui y như cái tương lai của tui vậy…

    Ai cũng chờ đợi, mà chờ đợi cái gì thì chỉ có Chúa mới biết… người ta gọi đó là sự chờ đợi không mục đích… vì chẳng biết khi nào mới hết kẹt xe… Một sự chờ đợi cưỡng ép… vì có ai muốn chờ đâu mà vẫn phải chờ… Dòng người ở đằng sau cứ liên tục chen lấn, len lỏi đi lên, càng chen lên càng kẹt cứng. Tức cảnh sinh tình, tôi nhớ đến câu thơ của người xưa mà lúc trước tui đã đọc được trong Toa loét: “Thi đua ta quyết thi đua, Thi đua ta quyết tiến lên hàng đầu, Hàng đầu rồi biết đi đâu, Đi đâu không biết hàng đầu ta cứ đi…” Thật sao mà giống với mấy người này quá...

    Sự chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả… Hy vọng tưởng chừng đã tắt ngúm bỗng bùng lên dữ dội khi tui thấy giữa làn khói xe mờ ảo như sương buổi sớm ở Đà Lạt có mấy bóng áo vàng quen quen… người hay xuất hiện trong giấc mơ tui… Tiếng kèn xe và tiếng nẹt pô inh ỏi không át đi được tiếng còi… tiếng còi mà bình thường  tui rất sợ… vì lần nào nghe thấy nó là y như rằng lần đó tui mất tiền… Ôi chú cảnh sát giao thông, những lúc này đây sao mà yêu chú thế… Thấy lương tâm mình day dứt… hic… Ngày thường cứ thấy CSGT là lại ghét, ghét thì phải chửi… chửi thẳng thì không dám (bắt bỏ tù xí mịa), bởi lẽ vì thế cho nên thì là mà rằng em phải chửi “xéo”… em so sánh rất hình tượng như thế này: CSGT có 1 điểm chung rất giống với Call girl (sau đây xin dịch sát đất là gái gọi) đó là cứ hết tiền lại ra đứng đường, ra đứng đường 1 lát là lại có tiền…

    Cuối cùng, em đã chui được khỏi cái đống hỗn độn đó, rời khỏi cái xe rác đáng ghét… ôi thì ra hạnh phúc thật giản dị… ngay lúc này đây, em thấy mình thật là hạnh phúc so với các nạn nhân tuyệt vọng còn đang mắc lại trong kia. Về đến nhà mà mắt cay xè, lỗ tai lùng bùng, người ngất ngất… gặp ai cũng cười.    

    Tắm rửa xong thấy cuộc đời như được tái sinh. Từ cái vụ kẹt xe này cho nên em mới ngẫm nghĩ về cái sự đời… về cái gọi là “chờ đợi”… Chờ đợi là Tiếng Việt, còn Tiếng Kinh nó gọi là “nhẫn”. Nhà Phật rất coi trọng chữ “nhẫn”, nhẫn là 1 đức tính quan trọng để có thể lên được tới cõi “nát bàn”… nhẫn là kiên nhẫn, nhẫn nhịn, nhẫn nhục… Bởi lẽ vì thế cho nên thì là mà rằng em lúc nào cũng tự kỷ ám thị mình rằng: cuộc đời vốn không bao giờ có công bằng, đừng đi tìm công bằng làm gì mà bản thân phải biết nhẫn nhục chịu đựng… nhẫn để đến 1 ngày nào đó hết biết nhục là gì…

    Dẫu biết thời gian là vàng, xã hội hiện nay ngày càng hối hả, tấp nập… ai cũng vội vã, ai cũng bận rộn, ai cũng muốn nhanh chóng đạt được mục đích của mình… Nhưng có ai trong chúng ta, thỉnh thoảng tự hỏi mình về cái văn hóa gọi là “chờ đợi” (nhẫn) hay không? Đọc mấy cái bài báo nói về văn hóa xếp hàng ở Việt Nam mà buồn… Tui "đi ngoài ra nước" thì nhiều chứ chưa từng đi ra nước ngoài, tuy nhiên, xem trên ti vi, cuộc sống của “người ở bển” họ bận rộn còn gấp mấy chục lần xã hội Vịt chúng ta, vậy mà họ vẫn xếp hàng: mua đồ ăn, đi siêu thị… có cảnh chen lấn như mình đâu (trừ mấy cái dzụ bán hàng giảm giá nha, dụ đó Tây, Tàu hay Vịt thì cũng giẫm đạp như nhau thoai). Từ sự chen lấn ở mọi chỗ, mọi nơi ấy… mới đẻ ra một loài động vật gọi là “cò” (theo Truyện cổ Việt Nam - Sự tích con cò): cò giấy tờ, cò bệnh viện, cò nhà đất, cò xe… “cò” xuất hiện để giúp những người có tiền, muốn nhanh và không thích chen lấn. Từ chen lấn ở những nơi như bệnh viện, chỗ làm giấy tờ… người ta chen lấn nhau ngoài đường. Ai cũng muốn vượt lên trước, ai cũng muốn đi nhanh, không ai nhường ai… đường hơi đông 1 chút, họ sẵn sàng lấn sang phía đối diện để đi… người này thấy người kia đi được, thế là cũng lao theo… rồi 1 đám lao theo… rồi con đường 2 chiều trở thành 1 chiều… và tắc…   

    Có chờ đợi thì mới cảm nhận được hạnh phúc của sự chờ đợi. Hãy đặt mình vào vị trí của những vị phụ huynh xếp hàng lúc 2-3 giờ sáng để nộp hồ sơ vào trường điểm cho con, hãy là những người có văn hóa khi không chen ngang vào hàng người trong siêu thị để rồi nhận được những ánh mắt khó chịu, hãy là người xếp hàng sau cùng để cảm nhận được dòng người mỗi lúc đẩy mình đi lên… Cuộc sống này ai cũng bận rộn, nhưng đôi khi sao bạn không thử chờ đợi… để rồi cảm nhận được sự phấn chấn, niềm hạnh phúc khi sự chờ đợi của mình đã đạt được kết quả… Nói là nói các bác vậy thôi, chứ em í, em chỉ có văn hóa xếp hàng được đến lớp 5 thôi, lên lớp 6 không phải xếp hàng khi vào lớp với ra về nữa nên nó dần mai một đi trong em… Chữ “nhẫn” không có cơ hội mài giũa cũng teo luôn theo…  

    Chờ đợi trong xã hội nó thế, còn thu nhỏ hơn: chờ đợi trong tình yêu thì sao nhỉ? Xã hội hối hả, con người ta cũng hối hả theo… chờ đợi ngày càng là một thứ gì đó xa xỉ… Ngày xưa chiến tranh, người ta chờ nhau cả mấy chục năm, thậm chí người không bao giờ về nữa cũng vẫn ở vậy 1 mình và chờ đợi… chờ với 1 niềm hy vọng mong manh… Ngày nay, chỉ hơi trễ 1 tý, chờ nhau khoảng chừng 5 phút đã giận dỗi, đã cáu gắt… rồi chia tay. Rồi chợt hối tiếc mà nhận ra rằng, thì ra được chờ đợi cũng là 1 hạnh phúc…

    Vui một chút, cười một chút để rồi buồn… Tui vốn coi buồn là 1 sở thích mà… Bởi vậy các cụ nói cấm có sai “Cười ra nước mắt”… Hay “vừa khóc vừa cười ăn 10 cục…”. Nghiêm túc chút nào… hix!

    Đợi

    Có những sự chờ đợi không bao giờ đến, người ta biết… nhưng vẫn chờ đợi…Và niềm tin đôi khi giúp con người làm nên những điều kỳ diệu…

    Anh đốt ngắn đời mình trong khói thuốc,

    Nỗi buồn lịm dần cùng đợt khói mong manh.

    Yêu thương, hờn ghét… tất cả bay lên lơ lửng…

    Quyện vào nhau trong đáy mắt long lanh,

    Chẳng còn gì khi em đã xa anh.

     

    Em rời xa anh để đến chốn thị thành,

    Sống với những niềm vui và cả những nỗi buồn mới mẻ.

    Cười với những người không quen,

    Rồi khóc khi một mình lặng lẽ.

    Nhưng tình yêu thì muôn đời vẫn thế,

    Vẫn nhẹ nhàng xoa dịu nỗi cô đơn,

    Để mỗi lần nhớ đến lại buồn hơn.

    Em ra đi đã 4 năm tròn…

    Vừa 4 năm anh mỏi mòn dõi mắt.

    Anh sẽ vẫn đợi em dù cho chiều nắng tắt,

    Dù thời gian có bằn bặt tin yêu,

    Dù đôi khi chạnh lòng bởi cô liêu,

    Anh vẫn đợi…

    Dậu mồng tơi vẫn xanh, bến đò xưa còn đó

    Những cánh diều no gió ẩn trong mây.

    Sợi chỉ nối cánh diều, anh và…

    tuổi thơ vẫn đâu đây.

    Kí ức về em không bao giờ biến mất.

    Em ơi…

    Anh vẫn đợi...

    Anh vẫn đợi bởi con tim mách nhỏ

    Rằng một ngày:

    Nhất định là một ngày…

    Em sẽ lại trở về gọn trong vòng tay anh…

                                        Sài Gòn, Thứ 6 ngày 13/2/2004.

    P/s: Bài này tui viết khi đang còn là sinh viên, lúc đó có quen 1 người bạn gái trên diễn đàn thơ online. Người này ở Berlin , Đức… chưa hề biết mặt, chưa hề nói chuyện, chưa hề mail… nói chung là chỉ lên diễn đàn đọc thơ của nhau… Từ đọc thơ, tôi đã đặt mình vào vị trí của 1 người con trai tưởng tượng nhớ đến 1 người con gái có thực… Và thế là bài thơ ra đời. Cho đến tận bây giờ cũng vậy… Lâu rồi tôi không vào diễn đàn đó nữa vì cũng lâu rồi tôi không làm thơ nữa… Giờ đầu óc toàn ám ảnh chuyện tiền bạc không, làm thơ kiểu gì chả dính đến chữ “tiền”. Dạng như: “Tiền không là lá em ơi, Tiền là giấy bạc của đời in ra, Người ta giấy bạc đầy nhà, Cho nên mới được gọi là chồng em” (thơ Kiên Giang) - Nghe chua chát quá. Đâu phải tự nhiên chữ nghèo nó đi với chữ hèn …

    Thêm 1 điều đặc biệt nữa về bài thơ này đó là nó được làm vào Thứ 6 ngày 13, một ngày cực kỳ xui xẻo theo quan niệm của Thiên Chúa Giáo… tui không theo đạo đó nên ko rành lắm nhưng hình như là Judas kẻ phản bội Chúa là môn đồ thứ 13, và Chúa Jesu chết vào Thứ 6 ngày 13… đó là nghe giang hồ đồn, nếu ko phải thì thứ lỗi cho tui vì tung tin vịt nhé. Hôm đó là 13/2/2004, còn ngày hôm sau là 14/2 ngày lễ tình nhân… hôm 14/2 tôi đem chuyện này kể cho người iu nghe (yêu nhau đã được 3 năm)… nghe xong chỉ hỏi: nếu em ra đi, anh có đợi em không? - cười trả lời… hên xui… Ai ngờ xui thiệt... Hic!

    Và thêm 1 điều đặc biệt nhảm nhí nữa là tôi rất có duyên với con số 13, thứ tự trong lớp 26 đứa suốt cấp 3 của tui là 13 (hồi đó tụi tui học chung 3 năm và chung 1 cô chủ nhiệm suốt 3 năm). Lên đại học thứ tự của tui cũng là 13 trong lớp một trăm năm mấy đứa, mang số áo 13 trong đội bóng, đi thi tốt nghiệp, thi học sinh giỏi, thường xuyên có số báo danh 13… thi tuyển vào ngân hàng cũng số báo danh là 13… hiện đang làm việc trong tòa nhà có đúng 13 tầng… nhiều sự trùng hợp đến giật mình. Không mê tín nhưng cũng hoang mang ghê… hok bít mai mốt mình có chit vào ngày 13 không ta???

    Chúc mọi người kỳ nghỉ lễ 2/9 vui vẻ…      

     

    Cập nhật bởi Khongtheyeuemhon ngày 23/07/2013 07:29:00 CH

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (25/07/2013) Unjustice (24/07/2013)
  • #277345   24/07/2013

    Unjustice
    Unjustice
    Top 50
    Lớp 10

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:18/06/2010
    Tổng số bài viết (1336)
    Số điểm: 14997
    Cảm ơn: 152
    Được cảm ơn 1057 lần


    Hà hà....! đọc bài của pác đúng là giải stress thiệt. Tui nghĩ pác nên làm cộng tác viên của báo Tuổi Trẻ Cười.

     

    Luật được sinh ra để phục vụ con người chứ không phải để cai trị.

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Unjustice vì bài viết hữu ích
    Khongtheyeuemhon (24/07/2013)
  • #277443   24/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Unjustice viết:

    Hà hà....! đọc bài của pác đúng là giải stress thiệt. Tui nghĩ pác nên làm cộng tác viên của báo Tuổi Trẻ Cười.

     

    Em đã nói từ đầu rồi mà bác Hải, em định làm nhà báo nhưng duyên nợ không thành thôi đành làm nhà báo... hại vậy. Lúc nào ngồi cafe Thức với Maiphuong5 trân trọng mời bác quá bộ ngang qua. Em cũng rất hâm mộ bác và cũng có thời gian 2 ta làm đồng nghiệp mà không biết cũng nên (em làm PC và XLN ACB từ 2006 đến 2010).

    Reply này thay cho Giấy mời.

    Thân... ái.

     

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
  • #277512   25/07/2013

    Unjustice
    Unjustice
    Top 50
    Lớp 10

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:18/06/2010
    Tổng số bài viết (1336)
    Số điểm: 14997
    Cảm ơn: 152
    Được cảm ơn 1057 lần


    Khongtheyeuemhon viết:

     

    Unjustice viết:

     

    Hà hà....! đọc bài của pác đúng là giải stress thiệt. Tui nghĩ pác nên làm cộng tác viên của báo Tuổi Trẻ Cười.

     

     

     

    Em đã nói từ đầu rồi mà bác Hải, em định làm nhà báo nhưng duyên nợ không thành thôi đành làm nhà báo... hại vậy. Lúc nào ngồi cafe Thức với Maiphuong5 trân trọng mời bác quá bộ ngang qua. Em cũng rất hâm mộ bác và cũng có thời gian 2 ta làm đồng nghiệp mà không biết cũng nên (em làm PC và XLN ACB từ 2006 đến 2010).

    Reply này thay cho Giấy mời.

    Thân... ái.

     

    Hoàn toàn OK thôi. Tuần này hơi bận rộn, tuần sau vậy nhé.

    Luật được sinh ra để phục vụ con người chứ không phải để cai trị.

     
    Báo quản trị |  
  • #277445   24/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Nhân chuyện liên quan đến cái chết trẻ của 1 ca sĩ vì bệnh tật, không phải là fan, chưa từng nghe bài hát nào nhưng trong lòng cũng có chút rưng rưng. Đầu óc lởn vởn về cái chết và ý nghĩa của cuộc sống. Post 1 bài cũ trong blog: 

    Cái chết và ý nghĩa của cuộc sống

     
    08/15/2010 10:39 pm

    Bài viết mang quan điểm riêng của tác giả (là tui đây) không liên quan gì đến thằng đăng (cũng là tui đây) - Dạo này thỉnh thoảng thấy mấy tờ báo đăng bài hay có mấy câu này... "Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả không phải của tờ báo..." Nhảm kinh... Hình như sợ trách nhiệm... nhất là một số bài liên quan đến "chính chị".... Dám đăng mà không dám chịu... Chán...

    Trong cuộc đời mình, ít nhất là đến lúc đọc mấy dòng vớ vẩn này, các bạn có bao giờ tự hỏi mình: hạnh phúc là gì? thành công là gì? và ý nghĩa của cuộc sống là gì?... không?. Riêng tui, trong đầu đã rất nhiều, rất nhiều lần hỏi mình những câu hỏi này... và mỗi lần hình như đều có đáp án khác nhau... Khổ thế chứ lỵ... và hình như đến tận bây giờ tui vẫn chưa có 1 đáp án chính xác... Và rồi tui kết luận rằng, những cái này không hề có 1 đáp áp chính xác... đó là công trình sau nhiều năm vất vả suy nghĩ của tui... Vì vậy, tôi khuyên các bạn đừng đi tìm đáp án chi cho mất công...

    Hạnh phúc là gì? Nếu là người Việt Nam, đã từng bị nhồi nhét qua Chủ nghĩa Mark thì hô ngay lên rằng: hạnh phúc là đấu tranh. Đơn giản quá đúng không? Nhưng nếu không có đấu tranh, thì chẳng lẽ lại không có hạnh phúc àh? vô lý quá? Vậy chẳng lẽ thời chiến tranh, khi con người ta phải đấu tranh gian khổ thì lúc đó hạnh phúc ngập tràn chắc? Mark ơi ông nói lụi rồi... Còn một số kẻ lãng mạn thì hô lên rằng: tình yêu là hạnh phúc... các bạn đang yêu và đã từng yêu rồi có chắc vậy không... tui thấy nhiều thằng đang yêu khổ thấy bà nội, giận hờn vu vơ, nổi giận vô cớ, hành xác vô tội vạ... nhìn lại mình thấy cô đơn lại là hạnh phúc... hô hô...
    Nói lung tung vậy, có người sẽ nổi giận: thế theo mì hạnh phúc là gì... ? Ôi trời, làm sao mà biết được... Tra cứu trên google ra một đống kết quả... toàn tào lao... chả vừa ý cái nào. Theo tớ: "Hạnh phúc là thứ ở bên trong mình, không màu, không mùi, vô hình nhưng có thể cảm nhận được. Khi ta mất đi hạnh phúc thì đấy là lúc ta cảm nhận được hạnh phúc là gì", Đơn giản chỉ có thế, đi tìm chi cho mất công... Khi ta hạnh phúc, mọi thứ xung quanh ta từ con đường, ngọn cỏ (Sài Gòn làm gì có cỏ bên đường nhỉ), cái nắp hố ga chưa đậy, cái lô cốt đang đào... cũng đều là hạnh phúc... Thậm chí nếu buồn đau ập đến (đời người ai chẳng có), ta vẫn cảm thấy hạnh phúc nếu có một bờ vai để chia xẻ... Bởi vậy mới có câu nói: "Hạnh phúc nằm trong khổ đau"... Ta hạnh phúc hay không là do chính bản thân mình mà thôi...

    Thành công là gì? Cái này thì coi bộ dễ trả lời hơn vì nó thể hiện ra bằng vật chất hơi nhiều... hè hè... Thấy ông kia chạy xe hơi đời mới, thấy cô nọ sắc nước hương trời vừa đậu trong cuộc thi hoa hậu, thấy anh nọ từ vô danh bỗng trở thành diễn viên, ca sĩ nổi tiếng liên tục xuất hiện trên truyền hình... chúng ta kết luận rằng đó là những người thành công hay khác đi là thành đạt trong cuộc sống... Cũng có vẻ đúng, nhưng hình như chúng ta còn đang nhìn bản chất của thành công ở một góc nhìn quá nhỏ bé. Tìm trên google (lại tra cứu) thành công là gì, chúng ta thấy được nổi bật nhất là bài văn "bản chất của thành công" của cô bé Hà Minh Ngọc... một bài viết rất hay... Không có 1 định nghĩa, không có 1 kết luận nào... Nhưng theo tui: "thành công là khi bạn mong muốn làm 1 điều gì đó và bạn làm được - đơn giản chỉ có vậy"... lúc nhỏ bạn rất sợ ma, vậy mà bán dám chạy băng băng trong đêm tối để tìm bố về khi mẹ trở bệnh, bạn đã vượt qua được nỗi sợ của mình bạn đã thành công... bạn yêu một người, nhưng bạn nhút nhát không dám tỏ tình vì thấy mình không xứng đáng... cuối cùng thu hết can đảm, bạn tỏ tình và bị từ chối thẳng thừng... mọi người cười chê bạn... thất bại nhục nhã wa phải không? không, đó không phải thất bại, đó là 1 thành công... thành công vì bạn đã dám nói ra, bạn đã làm được điều mà bạn muốn làm... Vậy thành công, hay thất bại là do ta nhìn nó ở góc độ nào mà thôi... tui là người làm việc gì cũng bao giờ cũng nghĩ đến thất bại, bi quan đến đáng thương... nhưng ngẫm lại... khi tôi viết xong bài này... tôi cũng là một người thành công (ở 1 góc độ nào đó) ke ke... Đừng tự làm khổ mình vì mình luôn là kẻ thất bại, thành công là gì? không lớn lao như bạn tưởng đâu, thành công đơn giản đôi khi chỉ là vượt lên chính bản thân mình...

    Cuối cùng: ý nghĩa của cuộc sống là gì? Lại hỏi ông google, nhưng hình như lan man quá... tui chả thấy được cái nào ưng ý cả... toàn là mấy tư tưởng cao siêu quá... đọc chả hỉu quái gì...
    Để hiểu về ý nghĩa cuộc sống, bàn về cái chết trước đi... Vì chết là chấm dứt cuộc sống, cho nên đôi khi cái chết của 1 người nó phản ánh rất rõ nét ý nghĩa cuộc sống của họ... Có nhiều người, đến tận lúc chết vẫn chẳng có 1 chút khái niệm gì về ý nghĩa của cuộc sống... họ sống mà cũng như là đã chết... Còn có những người, đã chết đi rồi mà đối với người ở lại vẫn như là họ đang sống... những người đó đã sống 1 cuộc sống thực sự có ý nghĩa...
    Không biết các bạn thì sao, tôi là người rất tôn thờ sự công bằng, càng tôn thờ thì tôi càng nhận thấy rằng cuộc sống này chẳng bao giờ có công bằng cả... Có người làm lụng quần quật mà không đủ ăn, có người chẳng làm gì mà vẫn sống sung sướng nhờ được hưởng thừa kế gia sản kếch xù, có người thực sự tài giỏi mà bị trù dập cuối cùng phẫn uất mà chết, có người chẳng có tài cán gì chỉ giỏi nịnh bợ mà ngồi cao chót vót... Đôi khi ta phải chấp nhận rằng, đó mới là cuộc sống... Người với người, nếu có 1 sự công bằng thì đó là cái chết... ai rồi cũng chết tất... Sống sao cho có ý nghĩa mới khó...
    Tui thì sợ chết lắm, thỉnh thoảng bị bệnh nằm 1 chỗ hay ngủ mơ thấy mình bị chết tỉnh dậy mồ hôi toát dầm dề... cả ngày hôm sau vẫn còn hoảng hốt... sau những lần vậy, tôi thấy yêu cuộc đời này lắm... và mong muốn mình phải sống sao cho thật sự có ý nghĩa, cho bản thân mình là trước hết, cho người thân xa hơn nữa (hơi mờ mờ) là những người xung quanh và xa hơn nữa (mờ lắm rồi) là cho đất nước và xa xa hơn nữa (không thấy gì hết) là cho... cả thế giới... :>
    Cuộc sống của mình không chỉ có ý nghĩa với bản thân mình mà còn cả những người mà mình yêu thương... và yêu thương mình. Dạo này sao mà có nhiều người chán sống thế, hở tý là chết (tự tử) tiếng Anh nói gọi là gì ấy nhỉ hình như là "kill myself" (dốt nhưng khổ nỗi bị bệnh sính ngoại): không nhận được giấy báo thi đại học: chết, thi đại học rớt: chết, chơi game bị cha mẹ mắng: chết, buồn đời: chết, chơi thuốc lak: shock chết, đua xe: chết, nhậu xỉn trúng gió: chết... Ôi dào... kể ra thì thôi rồi toàn là những cái chết phải gọi là lãng nhách... Rồi những diễn viên phim Hàn (thần tượng một thời của tôi), nam tài tử Chuym Đang Sung, cô Eo Chang Hy (Y Chang Heo)... đã tự tử ngày...  ôi giời.... Đọc mà thấy nản... những cái chết vì không chịu đựng nổi áp lực... Những người này, có lẽ khi quyết định tìm đến cái chết: thứ nhất họ đã không còn tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, thứ 2 có một số loại người từ trước đến giờ chưa hề biết ý nghĩa cuộc sống là gì...
    Các bạn đừng chửi tôi lan man nhá, vì nói thật cho đến bây giờ, chỉ đôi lúc (thoáng qua) thôi tôi mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống là gì... đó là khi tôi bị bệnh nằm trong bệnh viện, ý nghĩ về cái chết hiển hiện... đó là khi tôi chăm sóc người bệnh trong phòng cấp cứu, thấy người ngay bên cạnh mình chết... đó là khi cha mẹ đặt niềm tin vào tôi, tôi mang theo niềm tin đó trên hành trình của mình... nhiều thứ nữa lắm... nếu các bạn ở trong hoàn cảnh của tôi, có lẽ các bạn cũng lờ mờ hoặc rõ ràng... cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống này... Nếu cảm nhận được ý nghĩa của nó, có lẽ các bạn không dễ dàng từ bỏ nó... thậm chí có những người cuộc sống sắp bị mất đi họ vẫn đấu tranh đến cùng không buông xuôi... vì họ đã hiểu ra ý nghĩa của cuộc sống... bạn đọc "Ở trọ trần gian", "Những ngọn đèn trước gió"... sẽ thấy cuộc sống mà chúng ta đang có, nó có ý nghĩa như thế nào đối với những con người đó... Tôi viết những dòng này, không phải là dạy đời, chỉ đơn giản là tôi tự giải tỏa những cảm xúc của tôi, đi tìm ý nghĩa trong cuộc sống của mình khi tôi chán nản và mất phương hướng...

    Chúng ta sống để làm gì? Trả lời được câu hỏi này thật khó... Người sống để mà ăn, người sống để yêu, người sống vì người khác, người sống... chỉ đơn giản vì chưa chết... Hì hì... Mỗi người có 1 ý nghĩa cuộc sống khác nhau, người tham ăn cuộc sống của họ chỉ có ý nghĩa khi có nhiều đồ ăn, người sống để yêu, cuộc sống của họ chỉ có ý nghĩa khi họ yêu và được yêu lại, người sống vì người khác cuộc sống của họ chỉ có ý nghĩa khi giúp được nhiều người... Túm lại là, mỗi người có 1 ý nghĩa cuộc sống khác nhau... bạn đừng đem ý nghĩa cuộc sống của người khác làm ý nghĩa cuộc sống của mình và cũng đừng đem ý nghĩa về cuộc sống của mình áp đặt lên người khác...

    Cách đây 4 năm (năm 2006) lúc đó tôi đặt chân xuống Sài Gòn sau gần 1 năm làm việc ở quê nhà. Tôi học đại học ở Sài Gòn từ năm 2000 - 2005 và có về nhà làm 1 thời gian theo yêu cầu của cha mẹ... Trong thời gian đó, tôi thấy thật chán nản và chẳng có gì vui vẻ... những gì tôi ghét tôi đều gặp phải... cuộc sống thật vô vị... rồi tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ việc, tự nộp đơn xin việc ở Sài Gòn, nằm nhà hết 2 tháng... thời gian đó thật kinh khủng... lúc đó tôi chỉ có duy nhất một thứ để bấu víu, đó là niềm tin mình sẽ được tuyển dụng... chính thứ niềm tin đó đã giữ cho tôi vượt qua được... để tiếp tục sống... để tiếp tục đi tìm ý nghĩa cuộc sống của mình...

    Bạn không thể ngồi đây, trước màn hình máy tính hay tra cứu vớ vẩn trên google mà hiểu được ý nghĩa của cuộc sống này... Bạn phải trải qua...

    Cuộc sống của mỗi chúng ta, do cha mẹ ban tăng cho nhưng chúng ta sống thế nào là do chúng ta chứ không phải do bất kỳ ai khác... Đừng dễ dàng từ bỏ cuộc sống...

    P/s: Ngủ cả ngày, thức khuya viết vớ vấn... Viết 1 mạch không đọc lại nên cũng không biết nó như thế nào...      

     

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (25/07/2013) NgoThuyKhanh (17/12/2014) Unjustice (25/07/2013)
  • #277447   24/07/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Ngày đẹp

    10/10/2010 10:00 am

    Một ngày đẹp... thật là đẹp... cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Không chỉnh sửa, chỉ hơi lựa 1 tý cũng thật vô tình mà ngay chóc 10h... hì hì.. Entry thứ 10... ôi nhiều số 10  quá... 10 nè.... 10 nữa nè...  

    Sáng Chủ nhật mà phải dậy sớm đi họp  phụ huynh cho đứa em... mệt kinh. Em có cái tật là hay thêm chữ kinh vào sau câu than thân trách phận... chả biết học được ở đâu: nào là mệt kinh, chán kinh, khổ kinh... bữa nọ giữa mấy em xinh tươi tự nhiên thấy "khó ở" trong người buột miệng thốt lên: "ôi đau bụng kinh"... vừa nó xong mấy em nó tròn xoe mắt nhìn mình, đứa ngây thơ thì mặt đỏ đỏ... ngẫm nghĩ một hồi... thì mặt mình chuyển sang tái tái... hix... Có đứa chơi ác nó lại hỏi: "thế đằng ấy... cũng....@#$% là chị em chúng mình à?" Láo thế cơ chứ lị... Thây kệ, muốn xác định rõ giới tính thì các em "cứ việc tắt đèn đi rồi sẽ thấy rõ mọi chuyện" ke ke...    

    Đường Sài Gòn thật vắng và sạch... buổi sáng se se lạnh... tâm trạng thật là thoải mái... vừa chạy xe vừa nhe răng cười... chẳng thèm để ý đến xung quanh là có 1 số đứa nó cũng nhìn mình cười cười... kệ... Cơn triều cường lớn kết hợp với mưa to buổi tối qua đã giúp cho lễ hội fesival "lướt sóng trên đường" thành công tốt đẹp... Nhờ ngập lụt mà một số chú ham vui, nhậu nhẹt, bồ nhí... không phải về nhà hoặc về nhà lúc 1, 2 giờ sáng mà không hề gặp phải sự nghi ngờ từ "gấu mẹ" ở nhà. Ngồi cafe gần nhà, chính mắt thằng tui đã "đía" được 1 chú vào khách sạn khô rang mà ra khỏi khách sạn thì ướt từ đầu đến chân... chắc là lấy nước máy xả cho ướt người... chà "bản lãnh thiệt là cao thâm"... mới hay giang hồ thật là hiểm ác đó mà. 

    Là 1 trong số những người may mắn sống qua được 2 thiên niên kỷ... 1000 và 2000... cảm xúc của bạn là gì...? Thằng tui bây giờ ngồi nghiệm lại vẫn nhớ... cái thời khắc 12h đêm chuyển giao từ tháng 12/1999 sang 01/2000, ngồi nhà xem ti vi và pháo hoa nổ ở khắp nơi... cầu truyền hình trực tiếp khắp thế giới... cả thế giới đều thức (ngoại trừ mấy đứa ngủ) trước thời khắc thiêng liêng này... Cái thời khắc kim đồng hồ chỉ vào 12 giờ và pháo hoa nổ khắp thế giới ấy, một cảm giác rất lạ chạy trong tôi, cảm giác một thứ gì thật tuyệt vời vừa mất đi và không bao giờ trở lại... lúc ấy tôi 18 tuổi... Nhớ thời đấy thật là vui, có tin đồn vào thời khắc chuyển giao thiên niên kỷ trời sẽ tối thui 7 ngày 7 đêm... chả biết thực hư thế nào bà con mua đèn cầy về trữ tè le... đèn cầy tại các tiệm tạp hóa sạch bách còn hơn trung thu, giá tăng chắc như giá vàng bây giờ... hix. Rồi cái sự cố gọi là Y2K, tôi nói sự cố này nếu ai sống vào thời điểm đó chắc sẽ biết và hiểu... bởi cái sự cố này nó rất nổi tiếng, được dự đoán, phát hiện và khắc phục từ trước thời điểm năm 2000 rất lâu.... thế mà vẫn gặp sự cố tại thời điểm chuyển giao thiên niên kỷ... Bạn nào chưa biết Y2K là gì thì thứ lỗi cho tôi không thể giải thích trên đây được, các bạn hỏi ông Google nhé... Bởi sự kiện Y2K là 1 phạm trù "triết học" rất phức tạp, khó giải thích, hơn nữa tôi không có thời gian và thú thực tôi cũng cóc nhớ nó là gì...

    Những ngày 01/01/2001, 02/02/2002, 03/03/2003, 04/04/2004, 05/05/2005, 06/06/2006... cũng không nhớ mình đã làm gì... vì thời gian đã xa quá và hình như cũng không có gì đặc biệt xảy ra trong cuộc đời tôi...

    Ngày 07/07/2007... 5h sáng tôi tỉnh dậy dưới sàn của lầu 9 Bệnh viện Chợ Rẫy... may mắn là tôi không bị sao cả... bởi vì tôi đi chăm sóc người bệnh mà. Bà tôi mới mổ U lành tính ở cổ họng đang nằm hồi sức sau mổ ở.... ngoài hành lang. Bệnh viện Chợ Rẫy lúc nào cũng quá tải, giường bệnh còn không đủ lấy đâu ra phòng cho người bệnh... thế là những bệnh nào không cần máy móc hỗ trợ ra hành lang nằm hết... Hành lang cũng chật cứng chỉ có cái lối đi nho nhỏ ở giữa... Những khuôn mặt thất thần, đau buồn, tuyệt vọng, mệt mỏi... tất cả đều có ở đây... máu me, chai lọ, tiếng rên... kinh nhất là cái khoản vào nhà vệ sinh... nghĩ tới là rùng cả mình... tôi phải vào đó vì không thể vác cái bô đi từ lầu 9 xuống dưới đường để đổ được... hu hu... Nằm ngủ mà trong giấc mơ cứ chập chờn... những chiếc bóng với chai lọi dây dợ lòng thòng đi qua trên đầu... thiệt là ác mộng... thầm cầu mong... mai mốt mình có bị bịnh thì chít sao cho lẹ... chứ vầy thì kinh... lắm... thôi thì giờ ráng ăn ở có đức để chết cho nó thanh thản.

    Ngày 08/08/2008, một ngày đẹp theo quan niệm của mấy pác Tủng Của Lả... số 8 là phát mà... phát... phát.... phát... nè... tha hồ mà sướng nhá... Em dân học luật, thấy chả đẹp gì... toàn số 8 không, mà số 8 là còng mà... ở tù thì đẹp cái gì... xui xí mịa... hic. Em là em rất kỵ số 8.... Ngày đó nhận được tin nhắn của "em yêu", hok nhớ rõ nội dung lắm...

    Ngày 09/09/2009, ngày Trùng cửu... ngày ngày khai trương cầu Phú Mỹ... cây cầu hoành tá tràng nhất thành phố Hồ Chí Minh... ngày đó mình cũng được mời dự khai trương cầu nhưng vì bận đi làm nên không chạy xe máy qua đó dự được... thật là tiếc quá đi... (chà gió to quá-Bắc phái nó gọi là chém gió - Nam phái nó gọi là quăng bom). Em nà em chẳng thèm chém gió hay quăng bom... em là "công binh", chuyên gỡ bom mìn... em là cha của tụi quăng bom với lựu đạn í chứ... Ngày đó, nếu cuộc đời em có gì đặc biệt thì đó chính là ngày khai mở máy chủ của trò chơi game online "Kiếm thế" hay "Võ lâm truyền kỳ 3" của Vinagame... Ôi, ngày 09/09/2009, ngày lịch sử đã đánh dấu 4 tháng cày cuốc trong game của em... với kết quả là.... em đã trở thành... một con...thiếu hẳn phần người... chính em cũng không biết là nên gọi như thế nào... Ngày đó, có không biết bao nhiêu đứa bé chào đời vào lúc 9h, ngày 09/09/2009 với phương pháp sinh mổ, chọn giờ... biết bao nhiêu số phận chào đời cùng lúc với nhau trên thế giới này... thế nhưng cuộc đời của chúng có giống nhau không? tự những người làm cha mẹ đó đã có câu trả lời... gì mà mê tín thế không biết...  

    Và bây giờ ngày 10/10/2010, lại là một ngày số đẹp. Dự tính là sẽ làm đám cưới vào ngày này mà coi bộ không được... đúng là nói trước bước không qua... hix hu... Ngày 10/10/2010, hơn 11 giờ trưa mà trời vẫn nắng nhẹ như lúc sáng sớm... nếu không muốn nói là âm u sắp mưa... nếu đừng mưa mà cứ giữ mãi như thế này đi chơi thật là tuyệt... Ôi nhớ quá cái thời tiết ở Buôn Ma Thuột, cái nắng như giả đò (nắng mà không thấy nóng nhưng làm đen sạm da những em ở Xì Goòng lên), 12 giờ trưa mà trời vẫn se se lạnh đắp chăn bông ngủ phà phà... Ngày 10/10/2010 càng đặc biệt hơn khi gắn với lễ hội 1000 năm Thăng Long, 1 sự kiện lịch sử của dân tộc...

    Sáng họp phụ huynh về, không biết đi đâu... ghé quán cafe quen... tâm trạng thoải mái nên có hứng viết nhảm... Vừa kịp coi được khoảng 10 phút truyền hình trực tiếp cuối cùng của lễ diễu binh diễu hành... thấy bình thường như cân đường hộp sữa... hix... Cá nhân em là 1 người rất yêu nước, yêu quê hương, gia đình cách mạng, nhân thân tốt, bố là Đảng viên > 40 năm tuổi đảng, bản thân là Cử nhân luật, bản lĩnh chính trị... hơi... hơi thiếu vững vàng nhưng vẫn hết lòng tin vào sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng. Em nhận thấy: lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long gì mà chẳng thấy 1000 năm Thăng Long đâu, toàn diễu binh, diễu hành... có mấy em múa rồng, múa quạt... kết thúc là giai điệu bài hát "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng"... của dàn kèn đồng... hết... chả thấy yếu tố văn hóa 1000 Thăng Long nằm đâu... Em thấy nó cứ na ná như là các ngày lễ kỷ niệm lớn khác như 30/4 hay quốc khánh 2/9 vậy... nhàm. Hay là tại thằng em thiếu hiểu biết, chỉ xem mấy phút cuối đã vội vã kết luận bừa?

    Ngày hôm qua, 09/10/2010, Công ty em trích mỗi người 1 ngày lương ủng hộ cho đồng bào Miền Trung bị bão lụt... Vì tiền bạc đối với em rất là to... nên em tự nhận thấy 1 ngày lương... hình như nó cũng hơi nhiều... nhưng nghĩ lại... nếu nhà mình, bố mẹ mình ở Miền Trung thì... số tiền đó... chẳng đáng là bao...Chợt nghĩ... với những con đường ở Sài Gòn, lâu lâu nước ngập đến thắt lưng đã la oai oái... so với đồng bào mình, nước qua mái nhà... mấy ngày không có gì ăn, sống trong hang đá... thì cái khổ của mình đúng là nực cười... Tiền bạc ủng hộ không thành vấn đề... vấn đề là số tiền đó có đến được đầy đủ và tận tay những con người khốn khổ kia không? Cái đó thì chỉ có Chúa và Phật mới biết được... Nhờ báo chí và các phương tiện truyền thông khác mà chúng ta biết có những con rất giống người ăn chặn tiền, hàng cứu trợ, chia chác nhau... phè phỡn trên đau khổ của chính đồng bào mình...

    Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo... cái đó quả thật là đúng. Cùng một vấn đề, nói xuôi nói ngược đều được cả... Sự kiện UBND Thành phố Hà Nội quyết định bỏ 29 điểm bắn pháo hoa để dành tiền ủng hộ đồng bào Miền Trung ruột thịt đã nhận được sự hoan nghênh và đồng tình tuyệt đối từ nhân dân cả nước... Em cũng rất cảm động và cho rằng đó là quyết định sáng suốt trong thời điểm này khi mà trong dải đất hình chữ S nơi rộn ràng lễ hội, nơi tang tóc đau thương... Thế nhưng, cuộc đời nó hay có chữ nhưng... em vô tình lạc vào 1 trang web "phản động"... tụi nó nói rằng thật ra là "Ngụy Quân Tử" kiểu Nhạc Mất Quần chưởng môn phái Hoa Sơn trong truyện của Kim Dung mà thôi... Sau sự kiện nổ 2 container pháo hoa mà thiệt hại vẫn chưa được thống kê - 4 người chết, 1 sự kiện buồn trong dịp đại lễ... âm mưu phá hoại, khủng bố của các thế lực ngầm được đặt ra... liệu với những chuyên gia, với những hiểu biết về thuốc nổ, với các thiết bị an toàn... pháo hoa có dễ nổ vậy không? hay có yếu tố nào khác... Và với 29 điểm bắn pháo hoa cộng với Mỹ Đình trong tối 10/10, với số lượng người về dự đại lễ... lực lượng an ninh thật khó mà kiểm soát được hết... quá mạo hiểm. Vì vậy, để tuyệt đối an toàn, tốt nhất là dẹp sạch gom về 1 điểm... và lý do được đưa ra là vì đồng bào Miền Trung ruột thịt... Các anh/chị/cậu/mợ/cô/dì/chú/bác... dự đại lễ ở những nơi tụ tập đông người nhớ cẩn thận nhé... thứ nhất là túi tiền, điện thoại, nữ trang, nam trang... thứ hại là tính mạng, sức khỏe... kẻo lại được ghi tên trên bia đá và được 1 ngày kỷ niệm hàng năm thì chả vui tý nào.

    2 quan điểm ở cùng 1 vấn đề... thật khó.... cho cái đầu của em quá... tuy nhiên, dù không trực tiếp nhưng tội "tuyên truyền" cũng rất nặng... vì vậy, ở đây quan điểm của cá nhân em là "không bị ru ngủ, mụ mị trước giọng điệu xuyên tạc" của các thế lực thù địch... mà các thế lực thù địch là ai thì em cũng không rõ... vì hình như là nhiều quá... Mẽo thì đã bình thường hóa quan hệ và đang làm ăn với Vịt, Tàu khựa thì là anh em "môi hở răng lạnh" với Vịt... thôi thì cứ kiếm thằng nào yếu yếu làm kẻ thù để đập nó cho dễ... Thằng đông timor chẳng hạn... thằng này trên bản đồ đất của nó chút xíu à... cứ như là cục...c... chim thôi ah.

    Và... dù sao đi nữa... tôi vẫn yêu Việt Nam... quê hương của tôi... nhưng nếu sống ở Việt Nam mà có nhiều xiền đô để xài thì có lẽ tình yêu của tôi sẽ trọn vẹn hơn...   

     

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (25/07/2013)
  • #279741   06/08/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    Lựa chọn

    12/04/2010 03:42 am

    Viết trong 1 đêm khó ngủ

    Chẳng biết tại sao hôm nay lại không ngủ được, cứ trằn qua trằn lại hoài mà mắt cứ mở thao láo. Hồi còn chơi game online thì ước như vậy không được... thiệt tình.

    Đọc entry "ngã rẽ" của pà chị đồng nghiệp thấy tâm sự trùng trùng, chút gì rưng rưng... rời bỏ cái gì mình đã gắn bó trong 1 thời gian dài quả thật không phải dễ và cũng khó mà vô cảm được... Thỉnh thoảng xem phim thấy cảnh người ta thôi việc, ghé lại chỗ ngồi riêng của mình thu dọn đồ đạc cá nhân... tự nhiên mún khóc. Khóc vì thấy thấp thoáng hình ảnh của mình trong đó... gì mới đi làm có 5 năm mà đã có thâm niên khoảng hơn 10 lần nộp đơn xin thôi việc rồi... Sau này rút kinh nghiệm, bày đồ đạc, sách vở tại chỗ ngồi của mình in ít thôi... để khi nghỉ việc thu dọn đỡ cực... éc. 

    Cuộc sống đôi khi đặt ta vào những quyết định không thể né tránh hay nói một cách khác đi đó là lựa chọn: hoặc thế này hoặc thế kia... buộc phải chọn. Thỉnh thoảng xem phim (sao mà nhiều thỉnh thoảng thế nhỉ?) thích nhất cái cảnh nhân vật cầm cái kìm, trán vã mồ hôi, tay run run trước quả mìn với hai sợi dây... cắt sợi này, mìn sẽ bị vô hiệu, cắt sợi kia... bùm... từ hồi coi đến giờ chưa thấy trường hợp nào "bùm" cả, toàn cắt trúng thôi... xạo kinh. Bác Tố Hữu thì phải, có câu thơ nói về sự lựa chọn cũng rất hay: "Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước, chọn một dòng hay để nước trôi"... theo thằng tui hiểu đại ý là tâm trạng rất khó quyết định, không biết làm thế nào: nên chọn một trong hai dòng nước để rồi cuốn theo nó hay cứ đứng như vậy nhìn nước trôi... Ít ra ông này cũng có sự lựa chọn thứ 3... đó là đứng nhìn... vậy là sướng quá còn gì...

     Rồi cũng sẽ có lúc cuộc sống đặt trước chúng ta hai sự lựa chọn duy nhất, hoặc thế này, hoặc thế kia... không còn lựa chọn khác và buộc bạn phải quyết định. Lúc đó các bạn sẽ làm gì? Những lời khuyên của người đi trước, người thân, bạn bè... có lẽ sẽ giúp ích cho các bạn. Nhưng khi ngay cả chính các lời khuyên đó cũng trở nên vô dụng, bạn vẫn không thể đưa ra quyết định cho mình thì sao... Suy nghĩ hoài, trăn trở hoài, xì trét... vẫn không thể lựa chọn... bạn sẽ làm thế nào... Theo tui, tự vẫn chết là xong chuyện, khỏi phải lựa chọn mệt xác, nhức đầu... ka ka... mà suy cho cùng, đó cũng là 1 sự lựa chọn đó chứ... Nhưng tui không hy vọng có ai làm theo lời khuyên đó nha, luật hình sự nó có cái tội danh gọi là "xúi giục người khác tự sát" thì phải.
    Bản thân tui, với 1 câu châm ngôn "sống để bụng, chết mang theo" (nói ra sợ người ta chửi) đó là: THÀ KHÔNG LÀM VIỆC GÌ ĐÓ ĐỂ RỒI PHẢI HỐI HẬN CHỨ NHẤT QUYẾT KHÔNG HỐI HẬN VÌ NHỮNG VIỆC ĐÃ LÀM... Cuộc sống đã đặt tôi trước rất nhiều sự lựa chọn, và trước giờ tôi chưa bao giờ hối tiếc vì những lựa chọn của mình... đơn giản vì tôi chọn nó theo cảm tính... nghĩa là chẳng hề suy nghĩ gì cả... thấy thích thì chọn thôi. Bởi vì tôi biết rằng có suy nghĩ thì cũng chẳng nghĩ được cái quái gì từ cái "đầu đất" của mình... nên suy nghĩ chỉ mất thời gian. Bi giờ, nếu quay ngược thời gian trở lại, thì tôi cũng sẽ lựa chọn y như lúc ban đầu, bởi vì tôi biết... tại thời điểm đó, với con người tôi lúc đó... thì chỉ có lựa chọn đó. Tại sao các bạn cứ phải dằn vặt mình vì đã quyết định chọn cái này, không chọn cái kia để rồi giờ hối tiếc... hối tiếc thì có chọn lại được không? Tại sao các bạn cứ phải suy nghĩ, phải mất thật nhiều thời gian để rồi phát hiện ra rằng mình chọn lại đúng cái ban đầu hoặc mình chẳng... đưa ra được quyết định nào cả. Thú thực, tôi rất phục cái "lựa chọn cảm tính" của mình, nhất là khi tôi đi thi trắc nghiệm... chưa bao giờ tôi đánh trắc nghiệm mà điểm dưới 5 cả ha ha... mặc dù không học bài... Tuy nhiên, lựa chọn này nhiều khi cũng đưa tôi đi "lầm đường lạc lối" theo đúng nghĩa đen của nó... tui có cái tật hay xách xe chạy lòng vòng ngắm phố phường, cứ tới ngã rẽ là quẹo phải (thuận tay)... quẹo một hồi đi lạc xí mịa không biết đường về luôn...
    Nhớ thời tui còn làm "bát man", ý nói bóng bẩy là người dơi (ngày ngủ, đêm thức canh trộm) đó mà. Thời đó tui chơi game khoảng 18/24 giờ. Do bị "đá" nên tìm về sở thích chơi game để quên đời, nhờ nó mà vượt qua được quãng thời gian cùng cực, tuyệt vọng và cô đơn... nhớ lại vẫn thấy rùng mình. Cuối cùng, rút ra được 1 điều mấy thằng chơi game, sống trong thế giới ảo đa phần là cô đơn, bế tắc và buồn bã: thằng bị bồ bỏ, buồn lao vào chơi game cho quên đời... thằng đang có bồ... ham chơi game quá bị bồ bỏ... rồi lại lao vào game cho quên đời... một vòng luẩn quẩn...hix. Thời gian online về khuya, tôi quen được anh bạn (đến bây giờ nghỉ game 3 năm rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn cafe với nhau). Đêm khuya, mấy thằng lang thang trên cái chiến trường vắng tanh, gặp nhau cứ tưởng là ma... chát chít rồi thân với nhau... và giúp nhau cùng lún sâu trong game... Qua chat, được biết hoàn cảnh của ổng cũng giống mình, nghĩa là cũng vừa mới bị bồ bỏ... đồng cảm.
    Chuyện tình của ổng vừa lãng mạn mà cũng vừa lãng nhách... y như phim Hàn Quốc. Ổng yêu một người hơn ổng 4 tuổi (pà này tui chưa thấy bao giờ nhưng chắc rất đẹp - lý giải cho điều này xin xem hồi sau sẽ rõ), đã có 1 người con riêng... vậy mà ổng vẫn yêu. Bà kia lớn người nhưng nọn dạ, yêu ổng nhưng lại ôm mộng đi ra nước ngoài sống... ổng thì không thể đi cùng vì kinh tế và còn vì rất nhiều ràng buộc khác. Bà kia nửa muốn đi, nửa muốn ở lại với ổng loay hoay hết cả năm... thế rồi cũng quyết định. Bà í kết hôn và lặng lẽ đi, đến lúc lên máy bay mới móc điện thoại ra gọi cho ổng báo tin... ổng chạy ra phi trường thì chỉ còn thấy chiếc máy bay đã cất cánh... Mịa cái sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất cứ 5 phút có 1 chuyến bay, ra sân bay mà không thấy máy bay cất cánh mới lạ... có chúa mới biết mụ í đi chiếc máy bay nào (chứ mà biết dám ổng cũng lấy súng AK ra bắn rụng cho hả giận...). Suy sụp, trở về chìm vào trong game... đây là game online đầu tiên ổng chơi và cũng là game đầu tiên tui chơi... tui 82 ổng 79 cũng xêm xêm tuổi nhau... Ổng kể ổng chơi game này vì thằng nhóc con riêng của "bồ cũ" (khoảng 10 tuổi) rất thích chơi game này, vì sợ nó ham chơi lơ là việc học nên ổng cùng chơi chung 1 nhân vật với nó cho dễ kiểm soát. Đó chính là nhân vật ổng đang chơi, pà kia cũng có 1 nhân vật riêng trong game... Qua bển rồi, bà í vẫn online gặp ổng trên game để nói chuyện... thằng tui hỏi, làm vậy để được gì... càng buồn hơn? bà í đã quyết định lựa chọn như vậy... thì ông anh cũng phải có quyết định cho riêng mình thôi... Tui còn sốt sắng đề nghị ổng cho tôi biết tên nhân vật của pà kia trong game để tui gặp đâu "đồ sát" (giết chết) đó cho bõ ghét... vì tui cũng ghét mấy kẻ phản bội... ổng bảo nhảm quá, nhân vật của pà í suốt ngày ngồi trong thành (trong nhà) không ra ngoài lấy đâu mà giết. Mà nhắc đến game không thể không nhắc đến tên của mấy con nhân vật trong game của tui, chúng có đặc điểm chung là cùng họ Kiều: Kiều Thiên Kiếm, Kiều Thiên Ngọc, Kiều Thiên Long, Kiều Thiên Phụng, Kiều Thiên Hòa... nhưng vip nhất là con Kiều tâu. (cầu tiêu).. ha ha. Trong game tui ấn tượng nhất là một thằng có tên rất "Trung Của" nhưng cũng rất Việt Nam: nó họ Đường tên Tiết Niệu... giang hồ gọi là Đường Tiết Niệu bang chủ của bang "Thần kinh lung linh"... vãi chưởng. Nhân vật của anh bạn tui sau này lên làm bang chủ của bang hội vip nhất, đông đảo nhất và nhiều người tài giỏi nhất trong cụm máy chủ chúng tôi chơi... và bà chị kia rồi cũng dần không thấy nhắc tới nữa... Không thấy nhắc tới bởi vì ổng quen và cưới em gái... của bà này (cùng mẹ khác ông ngoại... í lộn cùng mẹ khác cha). Trong lúc ổng buồn và suy sụp, em gái của pà này an ủi và làm ổng mê luôn... (làm kế toán cho công ty do ổng làm giám đốc). Người nắm rất rõ chuyện tình và hiểu ngóc ngách ngọn ngành tình yêu của ổng... vì vậy bị ghen tơi bời và bị hành hạ về mặt thể xác lẫn tâm hồn... yêu khổ thế chứ lỵ. Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten... Khi biết ổng quen người yêu cũ và em gái mình quen nhau, chị kia đã lồng lộn lên, làm um sùm, đòi tự tử ở "bển"... ổng bảo (qua chat) nếu chết được thì em cứ chết đi... thế là im. Hết làm dữ rồi lại khóc lóc, hối hận đòi quay trở về Việt Nam sống với ổng... thiệt hết biết... Hôm đám cưới ổng có tới 2 bàn dành cho các thành viên trong game (có đứa từ miền Tây lên, có đứa từ miền Trung vào)... gặp nhau ngồi toàn nói về game không... vui quá xá... lúc ổng xuống cụng ly... cả đám hô vang: chúc mừng bang chủ vô tù chung thân... ka ka... Bên nhà gái chỉ có mẹ cô dâu, cha cô dâu bị bệnh nên không đi được (thực ra là nói dối - vì ổng bà ly dị lâu rồi ko thèm nhìn mặt nhau)... Đám cưới này có thêm một chi tiết nhỏ là cô dâu rất đẹp, mẹ của cô dâu cũng rất đẹp, vì vậy suy ra bà chị của cô dâu và là con gái của bà mẹ... chắc cũng rất đẹp... không đẹp sao có con riêng 10 tuổi rồi còn dụ được trai tơ. Đám cưới này còn có thêm 1 chi tiết rất nhỏ nhỏ nữa là tổ chức trùng ngày với đám cưới của... bồ cũ tui...
    Mà sao tui có tật hay lan man vậy nhỉ? tự nhiên là ngồi kể lể chuyện đời tư của anh bạn tui ra... thực ra tui nói về anh í để dẫn nhập các bạn tới 1 câu chuyện về "sự lựa chọn và đưa ra quyết định". Đây là người anh tôi rất thích, và rất kính phục không phải chỉ trong game mà cả ngoài đời... lớp 7 ổng đã ra đời sống và tự lập nuôi thân. Khi tinh thần của tui đi xuống và chán nản cùng cực ổng đã tâm sự, cái tâm sự của người cùng cảnh ngộ và có những lời khuyên rất chân thành, thông thái cùng những câu chuyện kể làm cho niềm tin của tôi vững vàng hơn. Bây giờ thì ổng hết thông thái rồi... vì ổng đã có vợ... mấy thằng có vợ nhìn cái mặt ngu ngu, đần đần thấy ớn... Câu chuyện về sự lựa chọn và đưa ra quyết định mà ổng kể cho tui như sau:
    "Một hôm Khổng Tử cùng học trò đi đến bờ sông, Khổng Tử hỏi học trò: Nếu bây giờ ta và cha ngươi cùng ngã xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước? - Học trò trả lời: Trò sẽ cứu thầy trước. Cần biết thêm rằng trong đạo Nho của Khổng Tử: thiên tử (vua) giữ ngôi vị cao nhất, đến thầy (thầy đồ dạy học, thầy giáo) rồi mới đến cha, mẹ: TRUNG - LỄ - NGHĨA... Vì vậy, học trò trả lời như thế là 1 phản xạ...". Rồi ổng quay qua hỏi tui: trường hợp là em thì em sẽ trả lời sao? Suy nghĩ một lát rồi trả lời: đương nhiên là phải cứu cha trước rồi cha thì tình thâm hơn là thầy với lại tư cách người thầy giờ đâu có như hồi xưa... xã hội bi giờ nhiều "thằng" làm thầy mà khốn nạn lắm: vừa dốt, vừa dê, vừa tham tiền... Sau khi đưa ra một loạt những lý do củ chuối để biện minh cho sự lựa chọn và quyết định của mình, tôi "bị" hỏi tiếp: "Thế nhưng em có biết bơi không mà đòi cứu người? Hoặc giả như thầy em gần bờ, gần với em hơn còn cha em ở tuốt ngoài xa... nếu em cứ cố chấp bơi ra cứu người ở xa, bỏ mặc người ở gần thì có khi chẳng cứu được ai cả..."
    Thằng tui mới đớ người ra, ừ nhỉ... "thầy" của tui được đà mới tiếp: "Cuộc sống đôi khi đặt chúng ta trước những lựa chọn khắc nghiệt và buộc phải quyết định. Nhiều khi chúng ta mất rất nhiều thời gian suy nghĩ làm một việc gì đó mà không hề để ý đến khả năng của mình có làm được hay không? (giống như cứ suy nghĩ hoài cứu cha hay cứu thầy mà không nghĩ đến việc mình chẳng hề biết bơi). Chúng ta khổ sở, xì trét, tự làm cuộc sống của mình thành địa ngục vì cứ do dự mãi không quyết định được nên chọn cái nào, bỏ cái nào... Điều này làm cho chúng ta mất đi sự thông thái, óc phán đoán, quan sát (cứ nghĩ hoài cứu cha hay cứu thầy mà không xem xét người nào ở gần bờ hoặc gần mình hơn). Chốt lại vấn đề: Nếu em biết bơi và có thể cứu được người... thì khi xảy ra chuyện như trên, em sẽ lao ùm xuống nước, không còn thời gian suy nghĩ chọn người gần mình nhất để cứu, mặc kệ là cha hay là thầy. Đó mới là đáp án chính xác của câu chuyện... Đừng tự làm khổ mình, đừng mất thời gian suy nghĩ quá nhiều để đưa ra quyết định cho 1 sự lựa chọn... Hãy nghĩ đơn giản: mình có khả năng để làm không? nếu có - quyết định ngay không do dự... nghĩ nhiều thì chắc đã nghĩ được gì... đôi khi cơ hội lại trôi qua tầm tay để rồi phải hối tiếc...
    Tôi đang đứng trước 2 sự lựa chọn: ở lại hay là ra đi: Ở lại là chấp nhận đưa bản thân mình vào một sự gò bó, một mức lương với 1 chỗ làm ổn định, an toàn trong thời buổi thất nghiệp nhan nhản hiện nay - Giống như con chim cảnh ở trong lồng, được thức ăn, nước uống đầy đủ, không phải lo nghĩ gì, không sợ súng săn, không sợ đại bàng, diều hâu, an phận qua ngày trong cái lồng chật hẹp dưới sự chăm sóc rồi chết mà không hề biết đến một bầu trời xanh bao la... Ra đi là chấp nhận những tháng ngày túng bấn do thiếu tiền, không biết cái gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước... chỉ giữ được 1 thứ duy nhất an ủi đó là niềm đam mê và sự tự do. Giống như con chim hoang dã phải tự lo lấy thức ăn, lo nước uống để sinh tồn, mỗi bước đi là 1 hiểm nguy nhưng nó được tự do bay lượn giữa bầu trời... cảm giác mà con chim cảnh không bao giờ trải qua được. Tôi sợ tôi như con chim cảnh, cứ ở mãi trong lồng riết rồi 1 ngày nào đó người ta mở cửa lồng mà tôi cũng không thèm (đúng hơn là không dám) bay ra khỏi cái nhà tù của chính mình.
    Không ra ngoài sao biết được bầu trời xanh bao la... Thằng tui đã quyết định chớp nhoáng cho sự lựa chọn của mình... Dĩ nhiên phần nhiều lại xuất phát từ cảm tính... nhưng được cái là không bao giờ hối hận...

     

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (06/08/2013) NgoThuyKhanh (17/12/2014) Unjustice (07/08/2013)
  • #281619   17/08/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    "10 năm"

     http://mp3.zing.vn/bai-hat/Co-Mot-Dong-Song-Da-Qua-Doi-Trinh-Vinh-Trinh/ZWZCCUCC.html
     
    10/22/2011 03:21 pm

    2000 - 2010. Entry này có lẽ nên được hoàn thành trước thời điểm năm 2010 kết thúc thì có lẽ hay hơn, hợp với hoàn cảnh và viết được cảm xúc hơn. Bây giờ là 2011, vậy là sang năm thứ 11 rồi.
    10 năm rời bỏ quê nhà, 10 năm xa BMT để học tại Sài Gòn, làm tại Sài Gòn, suy sụp tại Sài Gòn... giờ chưa biết đã đứng lên được chưa. Chỉ biết cái tâm, hay nghĩa đen là "bộ lòng" đã tạm ổn.

    Nghe gúc gồ đồn bài thơ "Đường cây muối nội thành" ban đầu TCS viết tặng cho Tuyết Nhung, sau từ ý của bài thơ này ông phát triển lên thành bài hát "Có 1 dòng sông đã qua đời". Hoa muối (tên nghe lạ hoắc) là 1 loài hoa "mọc" nhiều ở Huế, gần như là đặc trưng ở xứ sở này kiểu như hoa sữa của Hà Nội, hoa phượng tím ở Đà Lạt, hay hoa liễu ở.... các trung tâm da liễu vậy.

    Khi TCS sáng tác bài hát nói trên, hầu hết mọi người đều khẳng định rằng ông nghĩ về về Huế, người Huế, về hoa muối mà viết nên. Tuy nhiên, đứng dưới góc độ 1 "học giả", Kiều tâu tôi lại cho rằng ông sáng tác nó ở Sài Gòn, hàng ngày ông thường đi ngang qua 1 con kênh đen xì, thúi rùm, đầy rác, nước sền sệt... Sau này nước kênh không chảy nổi nữa và ô nhiễm môi trường quá nên người ta đã lấp mất nó. Chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, TCS đã hứng khởi viết lên 1 bài hát nhan đề "Có 1 dòng kinh đã đi đời", sau để phổ cập trong toàn quắc (vì ngoài Bắc mấy người ko biết con kinh là con gì, mí lị từ kinh bị dị ứng với chị em) do đó TCS đổi lại thành "Có 1 dòng sông đã qua đời".
    Nghe đâu trong vụ án Vedan và sông Thị Vải, người dân biểu tình đòi bồi thường trước cổng Công ty Vedan đã trưng hình dòng sông Thị Vải đen ngòm và hát vang câu này: "Có 1 dòng sông đã đi đời... a í a.... có 1 dòng sông đã toi đời.... a í a".....  
    Mười năm xưa đứng bên bờ dậu
    Đường xanh hoa muối bay rì rào
    Có người lòng như khăn mới thêu...

     

    Mỗi con người đều có những cột mốc trong cuộc đời mình, để nhớ - không bao giờ quên, để dừng lại - nghiền ngẫm được gì, mất gì... và rồi lại bước tiếp cho đến cột mốc cuối cùng của cuộc đời này. 2000-2010, đối với tôi 10 năm là 1 cột mốc để tôi nhìn lại mình, 10 năm tôi rời khỏi mái ấm gia đình đi phiêu bạt, xa rời những gì vốn là của mình để đi tìm, háo hức với những cái mình chưa biết. Giờ thỉnh thoảng có ghé về thăm nhà, nằm lại cái giường của mình, đứng trên cái cửa sổ nơi xưa mình thổn thức làm thơ... nhưng cái cảm xúc khi xưa thì không bao giờ trở lại... cảm giác bây giờ mình cứ như là người khách trọ, ghé qua vài ngày rồi lại đi... ngay trong ngôi nhà của mình. Mới biết có những thứ thân quen đã mất đi rồi, không bao giờ trở lại.
    Mười năm trước, khi ra đi có lẽ TCS cũng có 1 cảm giác giống mình. Mười năm trước, 1 thằng trẻ con, công tử bột nhưng con nhà nghèo, đứng nửa bần thần tiếc nuối những gì sắp xa, nửa háo hứng với những gì mới lạ đang chờ đón. Ngày xưa ở Huế cũng như BMT nhà ai cũng có 1 bờ dậu (thường được trồng bằng cây chè tàu) xanh mướt được tỉa tót rất khéo, bây giờ bờ dậu đó được thay bằng bờ rào (toàn cọc sắt nhọn hoắt tua tủa thấy mà ghê). Giờ về BMT, muốn thấy bờ dậu chè tàu phải chạy lên dinh bảo đại nhìn cho đỡ nhớ... ngày xưa.
    BMT không có hoa muối xanh rì rào như bài hát, BMT chỉ có những rừng (gọi là rừng vì có nhiều quá) cỏ lau rì rào. Ngồi trên xe, nhìn qua cửa kính thấy màu trắng của hoa cỏ lau, màu xanh của thân lau và của cây cỏ xanh bạt ngàn trải dài xa tít tắp từ ngọn đồi này sang ngọn đồi khác. Mỗi lần có cơn gió thổi tất cả lắc lư như vẫy chào, tiếng reo rì rào đưa theo mùi hương hoang dã của núi rừng... thò đầu qua cửa kính hít vào đầy lồng ngực, một cảm xúc khó tả... mênh mang. Xuống SG, chỉ dám hít ngắn, thở nhanh... không dám hít sâu... hít lâu toàn khói xe, đen phổi, mau chết...
    Bây giờ con gái có vẻ coi nhẹ thêu thùa, may vá. 10 người không biết có được 1 người biết thêu không? Hồi xưa, con gái hay mua khăn mùi xoa trắng, chỉ thêu, kim thêu về hì hụi thêu hình trái tim, cặp chim bồ câu hạnh phúc... rồi đem tặng cho người mình yêu thầm thổ lộ hoặc thề non hẹn biển. Lãng mộn làm sao. Giờ con gái nếu cần thì ra chợ (cũng hơi khó kiếm) mua khăn thêu sẵn hoặc sang hơn thì tranh thêu XQ, vài yêu cầu nho nhỏ thế là xong. Hơn nữa giờ con trai cũng ít ai xài khăn mùi xoa rồi, người ta toàn xài khăn giấy xong 1 lần rồi bỏ... Câu hát "lòng như khăn mới thêu" có lẽ sắp đi vào lịch sử rồi. Có ai có cảm giác cầm trên tay chiếc khăn mới thêu chưa? tôi cầm rồi, trắng tinh, thanh khiết lắm... cảm giác chưa vẩn bụi, mong manh lắm. Trái tim và 2 kí tự tên viết tắt nằm kín đáo trong góc bằng chỉ đỏ càng thêm nổi và thêm đẹp. Lòng như khăn mới thêu, vừa thanh khiết chưa vẩn đục, vừa phơi phới, háo hức... hệt như tôi hồi đó.
    Mười năm sau áo bay đường chiều
    Bàn chân trong phố xa lạ nhiều
    Có người lòng như nắng qua đèo...

     

    Thời gian trôi qua, có những được và những mất đi... Mất của người này là được của người khác và ngược lại. Cái mất lớn nhất mà thời gian đem đến cho con người có lẽ chính là tuổi thanh xuân, là hào khí... càng trải đời, càng già đi, con người ta càng nhút nhát và sống chậm. Những hừng hực của thưở xưa đã nguội, những mơ ước viển vông cũng như hoành tráng khi xưa đã tan. Giờ đây là những toan tính, những lo âu, những thất vọng... Bước giữa SG đã 10 năm, vậy mà đôi khi thấy chân mình như lạc trong thành phố lạ, đôi khi lại còn "chẳng nhớ nổi 1 con đường" như ai đó đã nói.
    Hoàng hôn bao giờ chả buồn vì nó gợi lên sự mất mát, nuối tiếc. Ai đã từng đứng trên đường đèo, nhìn ánh nắng buổi chiều lay lắt tắt dần trong lòng mới có cảm giác giống tác giả. Những hớn hở ban đầu giờ đã nhường chỗ cho những tiếc nuối, thất vọng và buồn bã. Vì sao vậy?
    Tóc người dòng sông xưa ấy đã phai, đã lênh đênh biển khơi
    Có lần bàn chân qua phố thấy người, sóng lao xao bờ tôi
    Tôi đã thấy trên nhiều bài viết, khi minh họa cho bài hát này đã lấy 1 dòng sông, 1 con thuyền để mô tả theo tôi là không đúng ý tác giả. Dòng sông ở đây không phải là dòng sông theo nghĩa đen, đó là dòng sông tóc, nó là hiện thân của 1 người con gái. Ở Huế con gái thường để tóc rất dài, nhiều khi chảy dài đến qua cả "thì quá khứ của to do" (did). Sông rồi sẽ đổ ra biển, đó là quy luật của muôn đời, 1 người đã rời bỏ TCS để "ôm phản lao ra biển" đi theo tiếng gọi của ông Oa sinh tơn. Chắc vậy...
    Đôi khi đã chia tay rồi, không gặp nhau 1 thời gian... bất thình lình nhìn thấy nhau trên phố cảm giác khó tả nhỉ? Tình yêu vốn thế, tưởng rằng đã quên... nào ngờ con "chuym" nó yếu mềm... Tuy nhiên, lý trí đã thức tỉnh... nên lòng nó chỉ lao xao thôi... không hơn. Lao xao bởi những kỷ niệm ngày xưa ùa về, bởi những trắng trong, thanh khiết của ngày xưa... Giống như mặt hồ đang phẳng lặng bị 1 cục... đất rớt xuống tạo thành những đợt sóng, làm cho bầy cá tra ùa đến tìm ăn rồi tiếc rẻ bỏ đi. Mặc dù tôi dốt sinh học, nhưng cũng biết rằng mắt nó mọc trên mặt, không hiểu ông TCS nghĩ gì mà bảo "bàn chân qua phố thấy người", chân ông có mắt à... ghê vậy? Hay ông đi mấy loại dép bông có hình con thỏ, con mèo, con chóa... in mấy cặp mắt giả?

    Đôi khi cũng nghĩ đến, cũng tưởng tượng ra viễn cảnh đụng độ... thì sẽ như thế nào nhỉ? Nghĩ nhiều cũng thấy... mệt, nên đơn giản có lẽ là nên cúi chào nhau... rồi đường ai nấy té... Đứng lâu nhìn hồi ghét ghét rồi lại chửi nhau thì mất cả hòa khí. Ai đó nói sau tình bạn có thể là tình yêu nhưng sau tình yêu thì không thể có tình bạn. Câu này đối với đa số người chắc chắn 90% là đúng. Ít nhất là đúng với tui. May mà nhiều năm qua rồi, chưa gặp cảnh này... Lý giải cho điều này, 1 nhà "thô bỉ học" có nói rằng giữa tình bạn chuyển lên thành tình yêu thì không có gì ngăn trở, nhưng giữa tình yêu xuống tình bạn, nó có 1 thứ gọi là "tình... giục", vì vậy đã khiến con người chuyển hướng không thể làm bạn lại với nhau. Các bác có thấy đúng không?
    Mười năm chân bước trên đường dài, gặp nhau không nói không nụ cười
    Chút tình dường như hiu hắt bay
    Mười năm khi phố khi vùng đồi, nhìn nhau ôi cũng như mọi người
    Có 1 dòng sông đã qua đời.

     

    Đường đời muôn nẻo, mỗi người chúng ta đều đang bước trên những con đường của riêng mình. Có người bước chung đến hết cuộc đời, có người rẽ ngang bước sang lối khác... Tuy nhiên cuối cùng cũng gặp nhau ở 1 điểm, cũng về dưới ấy mà thôi.
    "Tình yêu không phải là kẻ trộm mà sao nó vào lòng ta lúc nào không hề hay biết"?, Tuy nhiên, cũng như kẻ trộm khi tình yêu đi ra thì ta biết vì nó để lại hậu quả khá nặng nề, khó khắc phục... Khi chia tay, sau này gặp lại nhau biết có còn được vui như ngày nào?
    Đến thánh nhân như ông Trịnh còn nhìn nhau không nói không nụ cười thì chắc a cũng không hơn rồi. Thề có Chúa, Phật và ông Alô, nếu có gặp lại nhau khóc là diễn, cười là giả dối, bình thường là giả tạo... chỉ có cái mặt đơ như cây cơ bi a là hợp với khung cảnh này.
    Thực tâm cũng mong 1 ngày được gặp lại nhau, không nói, không nụ cười chỉ là thấy vậy thôi... Nếu biết trước ngày đó, mình sẽ đeo kiếng đen.
    10 năm khi ở phố SG, khi lên đồi BMT... chạy đi chạy lại thấy đời mình như những chuyến xe, những cảm xúc gắn liền với lúc vác ba lô nhảy lên xe và nhìn qua cửa kính. Đời còn bao nhiêu chuyến xe nữa chẳng biết, chỉ biết rằng 10 năm có 1 cái gì đó (hình như là 1 dòng sông, 1 nụ cười, 1 ánh mắt, 1 tình yêu) đã vĩnh viễn qua đời.
    10 năm, để lại cho mình 1 suy nghĩ là mình chưa trưởng thành, già đi trong suy nghĩ cũng như mặt mũi nhiều...
    10 năm sau nữa thì sao nhỉ? Có còn sống được đến đó không? 2012 tận thế chết hết mịa nó rồi.

    Cập nhật bởi Khongtheyeuemhon ngày 17/08/2013 12:12:25 SA

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (17/08/2013) Unjustice (19/08/2013)
  • #281915   19/08/2013

    Unjustice
    Unjustice
    Top 50
    Lớp 10

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:18/06/2010
    Tổng số bài viết (1336)
    Số điểm: 14997
    Cảm ơn: 152
    Được cảm ơn 1057 lần


    Khongtheyeuemhon viết:

     http://mp3.zing.vn/bai-hat/Co-Mot-Dong-Song-Da-Qua-Doi-Trinh-Vinh-Trinh/ZWZCCUCC.html

     
     
    Hồi đó nghe bài này cũng thấy là lạ, chỉ nghĩ TCS viết về "dòng sông" (những) ký ức, kỷ niệm nào đó mà TCS muốn xóa bỏ trong tâm trí của mình. Nay chủ thớt "phân tích văn học" bảo dòng sông là một người con gái nào đó thì thấy cũng có lý. Nói chung là hiểu được tâm lý nghệ sỹ, nhất là TCS cũng chẳng phải dễ. 
     
    Chỉ tiếc là nếu VN cải cách hệ thống dạy và làm văn theo kiểu mở thì chắc chủ thớt đã chẳng theo ngành luật. Nhưng đời là thế mà.

     

    Luật được sinh ra để phục vụ con người chứ không phải để cai trị.

     
    Báo quản trị |  
  • #281620   17/08/2013

    Khongtheyeuemhon
    Khongtheyeuemhon
    Top 100
    Male
    Lớp 7

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:19/05/2010
    Tổng số bài viết (772)
    Số điểm: 9636
    Cảm ơn: 691
    Được cảm ơn 816 lần
    Moderator

    "Sống chậm"

    04/17/2012 11:30 am

    Sáng nay tham dự phiên tòa lúc sớm 8h, tư cách: đại diện theo ủy quyền của nguyên đơn là ngân hàng khởi kiện đòi nợ. Tòa hoãn xử vì bị đơn vắng mặt, ngồi nói chuyện với chị Thẩm phán và người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan để giải quyết vụ việc... Không có căng thẳng, cãi vã, chỉ là trầm ngâm và than vãn... Cũng gần 7-8 rồi nhỉ, mọi việc cũng chẳng có gì khác... vẫn là như thế, chỉ có mình ngày 1 già đi.
    Chị thẩm phán nói với mình: chị thấy em được, làm việc tận tâm và có trách nhiệm, chứ người trước chị thấy có vẻ không quan tâm đến công việc mình đang làm lắm, chị hỏi mà đáp nhiều câu cứ như ở trên trời rơi xuống. Mình cúi đầu: mỗi người một cách làm việc khác nhau mà chị, thực ra em cũng chỉ làm đúng trách nhiệm, đúng với những gì mà mình cần phải làm thôi, chứ không tận tâm như chị nghĩ đâu...

    Tàn cuộc, bắt tay đương sự ra cổng bên hông tòa án ngồi 1 mình. Kêu ly cafe với mấy  điếu thuốc, móc trong cặp gói xôi mua từ sáng đã nguội ngắc ra ngồi ăn. Mấy ngày nay lại bị đau bao tử, khó chịu quá.

    Ngồi vừa ăn vừa suy tư, cái sọ dừa bắt đầu hoạt động. Ngồi trong góc hẻm, nhìn ra ngoài đường xem thiên hạ qua lại. Bên cạnh mình là anh thợ sửa giày dép cũ đang làm việc với vẻ cần mẫn và say mê 1 cách khó tả, hầu hết mọi người đang ngồi uống cafe trong con hẻm này đều tập trung ánh mắt nhìn vào đôi bàn tay của anh ta: thoăn thoắt, thuần thục như 1 cái máy. Vừa làm anh ta vừa huýt sáo theo 1 bài nhạc, rất yêu đời... Nhiều lần đi tòa, cũng ra đây ngồi nhiều, thỉnh thoảng mời nhau điếu thuốc rồi "chém gió"... mình cũng có quen anh này... sàn sàn tuổi nhau. Hỏi vui: "làm vầy 1 tháng được 10 hay 20 triệu không anh? thấy đông khách quá." - Đáp: "ăn cướp à cha nội"... Cười.
    Mình thích nụ cười và khuôn mặt hiền lành của anh thợ sửa giày, thích sự tỉ mẩn khéo léo trong từng đường kim mũi chỉ, thích những ngón tay gầy gầy, xương xương... và trên hết tất cả, mình thích... Gái. Chứ bà con vào đây đọc xong bảo thằng này nó bị gay, nó thích trai thì bỏ mẹ. Mỗi lần đi tòa mình đều nhìn vào cái góc nơi có anh thợ giày ngồi, xem hôm nay có làm việc không, mỗi lần không thấy đám giày dép cũ bày ra, không thấy bóng người lại thấy thiếu thiếu. Nói là không được 10 hay 20 triệu 1 tháng nhưng mình nghĩ cuộc sống của anh này cũng tạm ổn, thợ sửa giày mà đi xe tay ga, xài iphone, mặc đồ hiệu... còn mình nhìn lại luật sư, nhân viên ngân hàng giày cặp nhìn oách phết mà ko có xe đi phải đi ké xe người khác, xài điện thoại cùi páp... rủi đang nghe điện thoại mà ăn cướp nó giựt được chắc nó còn quay lại ném vào mặt mình ấy chứ... Ngại ghê.
    Lại nhớ câu: "nhất nghệ tinh, nhất thân vinh"... cần gì làm nhiều nghề, cần gì phân biệt nghề nào cao sang, nghề nào thấp hèn... chỉ cần trong nghề của mình thật giỏi, thật lành nghề thì chắc chắn cái nghề sẽ không phụ mình, sẽ đem đến cho mình 1 cuộc sống tạm ổn. Trên hết, phải có lòng say mê, tận tụy với công việc mình đang làm, có say mê, tận tụy thì mình mới làm tốt nó được, có làm tốt thì mới đem lại những kết quả tốt đẹp được. Như anh thợ giày kia, giữa 1 cuộc sống ồn ào náo nhiệt, giữa lúc mọi người chẳng ai bận tâm đến việc sử dụng lại 1 đôi giày cũ mà thà mua 1 đôi mới... anh ta vẫn làm việc cần mẫn, miệt mài, vẫn sống phà phà.... vẫn mỗi ngày tập trung hết mức vào đôi bàn tay của mình mà chẳng bận tâm gì đến xung quanh.
    Đôi khi cuộc sống có những bài học rất sinh động mà giản dị. Mình làm 1 công việc mà đã từ lâu lắm rồi chẳng còn đam mê và tình yêu gì với nó, làm chỉ vì đồng lương, giống như sống với 1 người vợ mà chẳng còn tình yêu gì chỉ còn tình nghĩa và 1 số tình khác... vậy mà vẫn làm được, vẫn sống được. Hay thật, nhưng cũng đúng là cực hình. Đã có lần tưởng dứt ra được, tìm cho mình 1 công việc đúng với chuyên môn và đam mê của mình... nhưng cuối cùng thật sự là như cái nghiệp chướng cứ bám dính lấy thân, rốt cuộc lại quay trở về với nó. Buồn. Làm sao để mình có thể say mê công việc như anh thợ giày kia nhỉ? Mịa, ai mà cũng say mê và tận tụy với nghề nghiệp mình đang làm thì xã hội này đã tốt lên nhiều rồi, đâu thúi như bây giờ... ngoại trừ mấy chú ăn cướp, mấy em gái đứng đường, mấy anh áo vàng đứng chốt, mấy bác ăn trộm, mấy bác ăn tham... vì những việc này xã hội không coi là 1 nghề. Làm mấy việc này mà tận tụy thì đúng là thảm họa, mặc dù khi bị bắt ai cũng thanh minh rằng do mình yêu nghề nên mới thế... hài.

    Đôi lúc các bạn có bao giờ tự hỏi: mình có giống 1 cái máy không? Sáng thứ 2 dậy sớm kẻ đi làm, kẻ đi học... tới chỗ làm, chỗ học đúng giờ, ăn đúng giờ, tối về nhà đúng giờ, ăn, ngủ đúng giờ. Cuối tuần không đi đâu đó chơi thì lăn ra ngủ vùi để tuần tiếp theo lại lặp lại cái điệp khúc đúng giờ... Mấy chú ăn chơi, phá làng phá xóm cũng vậy, ngủ vùi, dậy ra quán cafe vào giờ nhất định, tụ tập ở những nơi nhất định... cũng y như là cỗ máy được lập trình sẵn, cứ thế mà làm chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh có thay đổi hay là không, có gì mới lạ không, kệ mẹ tất cả... chỉ cần làm theo những gì được lập trình sẵn trong đầu là đủ. Như thằng tui đây, sáng nay dậy, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo, xỏ giày, dắt xe... ra đường, kẹt xe, ngó gái... tới tòa án, ngồi đợi, chia sẽ, cảm thông nhưng nợ vẫn cứ đòi, bắt tay nhau về, rồi ra la cà cafe... Ngày nào cũng vậy, đến phát ngán, đến chán chết... thế mà vẫn làm. Sự nhàm chán đang giết chết dần mòn cảm hứng và sự sáng tạo trong mỗi con người chúng ta. Rồi 1 ngày nào đó ổn định (1 cách nói khác của nhàm chán) sẽ khiến chúng ta không dám thò chân ra khỏi cái tổ ấm mình đang có để đi ra ngoài vì sợ lạnh... Biết bao con người chúng ta đang làm việc như là những cỗ máy, như là những con chim không dám bay ra khỏi cái lồng đang mở vì sợ đại bàng và sợ súng săn... Bùn. Cuộc sống công nghiệp, đặc biệt là ở những thành phố lớn luôn ồn ào và tập nập từ sáng sớm đến đêm khuya, những rủi ro và cơ hội khiếp con người ta có xu hướng sống gấp gáp, sống nhanh sống để hưởng thụ... kệ mẹ mọi thứ, mọi người xung quanh những cái gọi là: dư luận, là đạo đức xã hội gì gì đó... Sống nhanh, để rồi chết nhanh hơn... mấy chú shock thuốc lắc, ma túy, đua xe tử nạn là 1 minh chứng...
    Nhưng đôi khi những cỗ máy cũng gặp trục trặc và không còn hoạt động được như bình thường. Những lúc đó cần phải nghỉ ngơi và tu sửa lại. Cái đó thằng tôi gọi là "những khoảng lặng" trong cuộc đời hay đơn giản hơn là "sống chậm" so với bình thường 1 chút. Người sống nhanh thường ít bận tâm đến những thứ xung quanh, vô tâm, hay nhìn về tương lai, có ở những người trẻ. Người sống chậm thường hay để ý đến những thay đổi xung quanh mình, sống tình cảm, hay nhìn về quá khứ, thường có ở những người già và những người chưa già nhưng tâm hồn đã lão hóa như thằng tui đây. Thỉnh thoảng sau những mệt nhoài vì công việc, thay vì sáng CN ngủ vùi đến trưa, sau những lần chơi game quên giờ... ngồi đâu đó trong góc quán cafe quen, phì phà điếu thuốc, ngửa mặt lên nhìn trần nhà ngắm thạch sùng và nghe 1 bản nhạc nhẹ nhàng của Ngô Thụy Miên do Tuấn Ngọc, Lệ Thu hát. Đó là những khoảng lặng, hay những giây phút sống chậm thật là tuyệt...
    Ngay giờ phút này đây: "Nhắm mắt chỉ thấy 1 chân trời tím ngắt, chỉ thấy lòng nhớ thương chất ngất...". Ôi, cái cuộc đời này, thật là... buồn chết đi được nhưng mà không dám chết.
    Tôi không cổ vũ cho việc sống chậm, xã hội này ai cũng sống chậm thì sẽ không khá lên được. Nhưng trong cuộc đời này, thỉnh thoảng khi máy móc trục trặc, ốm đau, nằm bệnh viện (tôi không trù ai nhá), hãy giảm tốc độ xuống, hãy thử sống chậm 1 lần. Bạn sẽ thấy cuộc đời này sao mà đáng yêu và đáng sống đến thế. Khi sống chậm lại, mình có cơ hội nhìn lại mình nhiều hơn, quan tâm đến xung quanh nhiều hơn, sống tình cảm hơn... đó là những điều mà 1 cỗ máy đã được lập trình không thể nào có được.
    Như thằng tui đây, khi nằm bệnh viện, rồi từ bệnh viện về nhà nằm hết 2 tháng trời, không việc làm, ko cafe, không thuốc lá, không game, ko internet... thấy mình nghĩ ra được nhiều điều mà có khi sống từ đó đến giờ chưa nghĩ ra được. Tiếc là qua 2 tháng đó rồi, tôi lại trở thành 1 cỗ máy. Chẳng lẽ bây giờ lại vô bệnh viện nằm lại, họa có mà điên.

    Rồi thỉnh thoảng, đang đi trên đường, xe cán đinh thế là phải tấp đại vào 1 chỗ nào đó để vá xe. Ngồi trên vỉa hè, nhìn dòng người qua lại, nhìn vào ánh mắt (của những đứa bịt khẩu trang), nhìn vào mặt (của những đứa không bịt) thấy cũng hay hay: người thì ưu tư, cáu bẳn, người thì bình thường, người thì vui vẻ, người thì hát 1 mình... muôn hình, muôn kiểu. Đứng hẳn ra ngoài quan sát thấy sao mà khác khi mình ở trong cái đám hỗn độn đó, nhiều khi dừng đèn đỏ thằng bạn đứng kế bên mà cũng không biết, đến khi nó đập vào vai mới giật thót cả người... Cho nên, đối với 1 con đường từ nhà đến chỗ làm chẳng hạn, có khi bạn đã đi qua không biết bao nhiêu lần rồi, thay bao nhiêu cái lốp xe rồi, nhưng hay thử 1 lần tấp lại 1 ngã ba ngã tư nào đó trên đường, ngồi ở góc nào đó... và quan sát. Bạn sẽ có cảm giác sao mà chỗ này nó lạ lẫm, mới mẻ cứ như là chưa bao giờ mình đi qua đây.

    Rồi khi tôi về Buôn Ma Thuột, đợi mẹ ra đón lâu quá thế là đi bộ từ bến xe về nhà khoảng 3 cây số. Tôi chưa bao giờ làm việc này cả, bởi lẽ nếu không có người nhà đón thì toàn đi xe ôm hoặc taxi về... Chẳng biết tại sao bữa đó hứng sảng lên bị khùng vậy nữa. Đi tàn tàn về, đi trên con đường hồi nhỏ tôi thường đi bộ đến trường hồi tiểu học. 1990 - 2012, 22 năm rồi, kinh vãi... con đường giờ khác nhiều quá, lúc xưa đất đỏ mịt mù, hai bên đường vàng rực dã quỳ... bây giờ rải nhựa, nhà cửa san sát. Vừa đi trên vừa hè, vừa nhắm mắt tưởng tượng về ngày xưa, chỗ này là gì, chỗ kia là gì... thấy lòng mình nao nao và cảm giác như bước chân mình nhỏ lại...

    Về nhà, mẹ ra mở cổng cho. Mệt muốn xỉu, tắm rửa rồi chờ mẹ nấu cơm cho ăn. Nhìn mẹ làm đồ ăn, nhìn mẹ quét dọn nhà cửa, nhìn con chó cắn nhau với con mèo... Những điều này, đều diễn ra hàng ngày, từ lâu lắm rồi nhưng chẳng bao giờ tôi để ý cả, bởi đơn giản lúc đó tôi là 1 cỗ máy, vô tâm... Khi tôi sống chậm, tôi thấy nhịp sống của cuộc đời này dừng chậm hẳn lại, và tôi nhận ra những thứ mình đang theo đuổi thèm khát, nhiều khi chỉ là phù du, tôi nhận ra những thứ quan trọng, những thứ đáng cho mình phải nâng niu và gìn giữ... trong cuộc đời mình.

    Và nếu rảnh rỗi, hãy thử sống chậm 1 lần xem sao các bạn.

    Cảm ơn bác thợ sửa giày đã cho tôi cảm hứng viết bài này. Lâu rồi không buồn, bữa nay mới buồn, mới viết. Viết 1 mạch không đọc lại, không sửa.   
     
    Bonus: https://www.youtube.com/watch?v=Sz1idnMQFOA    

     

    Có những lúc anh mơ được gặp lại em lúc ban đầu...

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Khongtheyeuemhon vì bài viết hữu ích
    ntdieu (17/08/2013)