Lập một cái chủ đề về tình yêu coi

Chủ đề   RSS   
  • #42533 12/08/2009

    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Lập một cái chủ đề về tình yêu coi

    Hôm bữa vào có post lên cái bài tình yêu Cây, Lá, Gió nổi tiếng nhưng không thấy ai ho he gì. Nên quyết định đem thẳng nó ra đây cho thiên hạ dễ nhìn.
    Ai có châm ngôn hay mấy cái câu chuyện tình yêu gì hay hay đem ra cho mọi người xem nhé

    MặT TRĂNG... MặT TRờI...

     

        Ngày xửa ngày xưa khi đất trời vẫn còn chưa phân rõ ranh giới. Có một đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Người con gái tên là Mặt Trăng và người con trai tên là Mặt Trời. Một hôm Mặt Trời nói với Mặt Trăng: "Em à, chúng ta cứ ở bên nhau mãi thế này có vẻ như không ổn lắm. Chúng ta thử xa nhau một lần xem sao. Hôm nay anh sẽ đi sang dãy núi bên kia. Anh hứa với em rằng tối nay anh lại về".
        Thế rồi Mặt trời ra đi. Mặt Trăng ở nhà chờ đợi. Một ngày đối với Mặt Trăng như quá dài rỗi phút chốc nàng không còn kiên nhẫn được nữa. Nàng quyết đinh ra khỏi nhà đi tìm Mặt Trời. Nhưng khi nàng vừa ra khỏi nhà thì cũng là lúc Mặt Trời trở về. Không thấy người mình yêu ở nhà Mặt Trời lo lắng hơn bao giờ hết. Chàng biết làm gì đây? Mặt Trời đành ở nhà đợi người yêu của mình trở về. Và hình như cũng như Mặt Trăng chàng cũng không đủ kiên nhẫn để đợi. Chàng nghĩ rằng có thể Mặt Trăng đã đi sang dãy núi bên kia để tìm chàng. Thế rồi chàng cất bước ra đi. Lúc chàng đi cũng chính là lúc Mặt Trăng xinh đẹp về tới nhà.... cứ như vậy Mặt Trăng và Mặt Trời vẫn đi tìm nhau từ ngày này sang ngày khác và có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ tìm được nhau nữa.
        Tình yêu là vậy đấy, nhiều lúc tình yêu rất cần có những khoảng cách. Nhưng hơn hết tình yêu cần sự kiên nhẫn. Cuộc sống không đơn giản chỉ có tình yêu, cuộc sống còn có nhiều khó khăn thử thách. Hãy tin tưởng vào người bạn yêu thương và cùng nhau vượt qua những khó khăn thử thách đó. Khi đó bạn mới biết thế nào là tình yêu thực sự.
        ...Khi Mặt Trời đi ra khỏi nhà để tìm Mặt Trăng, Mặt Trời đã gặp rất nhiều người, vốn là người lịch sự, hòa nhã, dễ mến và vui tính, Mặt Trời không muốn làm mất lòng ai cả, vì vậy chàng vui vẻ tiếp chuyện với bất cứ ai muốn nói chuyện cùng chàng.
        Cách cư xử của Mặt Trời thực sự cuốn hút rất nhiều người, ở đâu có Mặt Trời là ở đó bừng lên niềm vui. Các cô gái đem lòng yêu thương Mặt Trời rất nhiều. Vốn là người kín đáo, Mặt Trời không nói cho họ biết rằng chàng đang đi tìm Mặt Trăng, chàng âm thầm đi tìm Mặt Trăng...
        Rồi có một lần, Mặt Trăng đi tìm Mặt Trời vào buổi sớm, nàng ngỡ ngàng khi thấy Mặt Trời đang vui vầy cùng bè bạn. Nàng vô cùng đau khổ vì nghĩ rằng Mặt Trời không còn nhớ đến mình nữa... nàng quyết định sẽ lánh xa Mặt Trời... và Mặt Trời không bao giờ còn gặp lại được Mặt Trăng nữa...
        Đôi khi vào sáng sớm, tôi vẫn thấy Mặt Trăng mờ mờ phía sau mặt trời. Chắc hẳn Mặt Trời không thể hiểu được tại sao mình không gặp được Mặt Trăng, và Mặt Trăng cũng không thể hiểu nổi!

        Tình yêu đôi khi cần sự thử thách phải không bạn?! Nhưng bạn có can đảm nhận thử thách không còn tùy vào bạn tin ở người đó bao nhiêu

     
    33620 | Báo quản trị |  

Like DanLuat để cập nhật các Thông tin Pháp Luật mới và nóng nhất mỗi ngày.

3 Trang <123>
Thảo luận
  • #42554   27/12/2008

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    KHI CÓ EM!

        Nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, em bước vào đời anh và thổi bay những gì vốn là "niềm tự hào"của một gã trai độc thân, suốt ngày chỉ biết công việc và rong chơi.
    Khi em mỉm cười và nói rằng em sẽ cho anh cơ hội được gọi em là "vợ yêu", anh sẵn sàng từ bỏ những buổi la cà cùng đám bạn, ngồi hàng giờ ở các quán cà phê tối ngồi trước tivi xem giải ngoại hạng Anh - để cùng em lang thang trên phố. Anh nhận thấy mình đã thay đổi không phải vì bóng đá kém hấp dẫn, mà vì anh muố tận hưởng cảm giác sánh bước cùng em.
    Khi có em, cũng là lúc anh quyết tâm từ bỏ thuốc lá, vì anh vốn hiểu nó chẳng có lợi gì cho sức khỏe. Nhưng cái chính lả vì anh cứ phải mua "chewing gum" mỗi khi muốn hôn em đấy chứ. Không còn chuyện áo thay rồi vứt lung tung, đôi tất cả tuần vẫn không buồn giặt. Vì anh biết em sẽ chẳng thích đi bên cạnh một anh chàng "bốc mùi" tí nào.
    Khi có em, anh muốn vào bếp nấu cho em món ăn mà em thích, dù anh biết rằng mình nấu dở tệ. Có lần anh đã bỏ lộn đường thành muối, nhưng em vẫn tấm tắc khen ngon và nói rằng:"Anh cho em ăn món cua rang me hay cua rang muối vậy?". Nếu em khó ngủ, anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện tự anh sáng tác, dù anh biết rằng anh sẽ ngủ thiếp đi trước khi nghĩ ra kết thúc của câu chuyện. Anh ngủ thật bình thản và ngon lành, vì anh biết rằng em luôn ở bên cạnh và chăm sóc anh.
    Khi có em, anh thấy mình yêu trẻ con đến lạ kì. Anh hình dung ra những đứa con xinh xắn với đôi mắt trong veo, khóe miệng hay cười, vầng trán thông minh của em. Em biết không, anh sẽ vui nếu có người khen "con ai mà giống mẹ nó thế, xinh đáo để nhỉ". Anh sẽ không ganh tị với em đâu nhé, vì giống anh thì ôi thôi, con mình sẽ không xinh đâu. Anh muố con mình sẽ giống em ở mọi điểm, vì với anh tất cả những đặc điểm của em đều tuyệt vời.
    Có em anh tự nguyện từ bỏ những thói quen, những sở thích một thời, để trưởng thành hơn, sống trách nhiệm hơn vói chính mình và mọi người xung quanh. Em đã làm cho anh thấy rằng cuộc sống này thật tươi đẹp biết bao.
    Cuộc sống này thật ý nghĩa, vì có em anh sẽ có tất cả.
    MINH NGUYỄN (Sưu tầm trân báo Phụ Nữ)

    Còn các bạn thấy sao khi có người mình mong mỏi ở bên?Cùng chia sẻ chứ!!!    
     
    Báo quản trị |  
  • #42555   28/12/2008

    Lucy_3112
    Lucy_3112
    Top 500
    Mầm

    Vĩnh Phúc, Việt Nam
    Tham gia:19/09/2008
    Tổng số bài viết (253)
    Số điểm: 807
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 11 lần


    Lucy đoán câu chuyện tình yêu của bác Tranvothienthu đã có kết thúc rùi mà bác chẳng chịu post tiếp cho liền mạch. Lucy suy luận chắc chắn đó là một kết thúc có hậu cho cả chàng trai và cô quản lý. Hì hì.
    Có phải bác đang 'tự truyện' không nhỉ?
     
    Báo quản trị |  
  • #42556   28/12/2008

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Lucy_3112 viết:
    Lucy đoán câu chuyện tình yêu của bác Tranvothienthu đã có kết thúc rùi mà bác chẳng chịu post tiếp cho liền mạch. Lucy suy luận chắc chắn đó là một kết thúc có hậu cho cả chàng trai và cô quản lý. Hì hì.
    Có phải bác đang 'tự truyện' không nhỉ?


    Cerano cũng nghi lắm lắm đó mà hổng dám nói. Thấy Lucy_3112 cũng nghĩ thế thì....chắc vậy quá
     
    Báo quản trị |  
  • #42557   29/12/2008

    thuongluong306
    thuongluong306
    Top 150


    Cao Bằng, Việt Nam
    Tham gia:17/10/2008
    Tổng số bài viết (644)
    Số điểm: 1670
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 36 lần


    Cerano ơi sao không thấy khách hàng nào tìm đến để anh em mình tư vẫn vậy nhỉ? như vậy cũng mừng vì các thành viên của lawsof đều có những chuyện tình suôn sẻ. vì vậy mà anh em mình không có cơ hội để tham gia tư vấn rùi, cerano có "chuyên môn khá cao' trong lĩnh vực này đấy, qua những gì bạn tư vẫn tôi thấy tình hình " người ấy" dịu dịu rồi đâý, cảm ơn cerano nhiều nhé.

     
    Báo quản trị |  
  • #42558   29/12/2008

    lethigam_ms
    lethigam_ms
    Top 200
    Lớp 1

    Đăk Lăk, Việt Nam
    Tham gia:03/04/2008
    Tổng số bài viết (423)
    Số điểm: 2783
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 82 lần


    Lucy_3112 viết:

    Có phải bác đang 'tự truyện' không nhỉ?

    Khà  khà, tui cũng nghi lắm đó! Mà chắc cú luôn rùi!
    Tui có biết 1 người có cơ sở làm cửa sắt bên chỗ bác í!
     
    Báo quản trị |  
  • #42559   29/12/2008

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Thật à!!! Vậy thì mừng cho thuongluong306 nhưng cerano không dám nhận mình có "chuyên môn khá cao" trong chuyện này đâu nha. Chẳng qua nghĩ gì thì nói thế với lại vì cerano cũng là con gái mà.
    Đúng là mừng vì mọi người đếu có tình cảm êm đẹp. Nhưng hổng có khách thì ngồi quạt rùi đi nhé thuongluong306 hoặc anh em mình tám với nhau cho đở buồn. Nhưng kiểu này thì quán "hẻo" sớm quá
     
    Báo quản trị |  
  • #42560   29/12/2008

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Chà vậy thì càng nóng lòng chờ xem tập 3 của câu chuyện thôi. Bác TranVoThienThu ui post nhanh nhanh lên nhé bác. Bà con chờ dài cổ rùi
     
    Báo quản trị |  
  • #42561   01/01/2009

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Anh yêu, vậy là năm mùa xuân chúng ta có nhau. Một nhưng cũng đủ để em hiểu rằng cuộc đời này thật sự có ý ngh

        Năm năm, em có đủ thời gian để chiêm nghiệm thế nào là hạnh phúc của một gia đình dù niềm hạnh phúc đó không chỉ có thảm hoa mà còn có nỗi buồn thậm chí là giằng xé cả trong nghĩ suy.

        Mùa xuân đầu tiên, tình yêu đối với em tràn ngập niềm chiến thắng, em đã có anh trong đời. Đó là chiến thắng được ranh giới giàu nghèo vốn đã từng định kiến cố hữu trong suy nghĩ của bố mẹ. Trong con mắt người đời, em trở thành một cô gái dũng cảm dám từ bỏ sang giàu để bước xuống sự nghèo khổ. Em cũng đã chiến thắng một cách vẻ vang trước thành kiến của bố mẹ về một cô gái thành thị tiểu thư khuê các nấu cơm chẳng chín quét nhà chẳng nên. Và có lẽ chiến thắng cơ bản nhất là em đã đẩy lùi được tất cả các cô gái trên đời để trong mắt anh em là một và chỉ một mà thôi. Ngày vu quy, em bỏ váy áo cưới trắng muốt như một công chúa để chỉ diện một chiếc áo dài màu hồng sánh vai cùng anh trên đường quê đất đỏ. Một đám cưới giản dị đến mức bạn bè thành phố về dự kháo nhau rằng không bằng một bữa sinh nhật của em trước đây. Họ cũng bảo rằng không thể hiểu được tình yêu là thứ gì mà khiến người ta có những phút giây điên rồ đến như thế.

        Mùa xuân thứ hai, em bắt đầu hiểu được thế nào là hạnh phúc của một gia đình. Với em, trong những khoảnh khắc ấy nó chỉ được gói gọn trong hai chữ hy sinh. Điều đầu tiên em cảm nhận được sau một năm say trong mật ngọt của tình yêu là một thực tế để tồn tại một gia đình giống như bao gia đình khác. Tình yêu không chỉ đơn thuần mang màu hồng thuần khiết như màu áo cưới ban đầu. Em đã không thể thuyết phục được anh ra ở riêng để có được hẳn một tổ ấm chỉ riêng có hai chúng mình. Điều đó có nghĩa là mọi dự định của cuộc sống sau này của em hoàn toàn thay đổi. Nó không còn la một ngôi nhà đẹp được xây bằng tiền của bố mẹ em cho, trong đó đầy đủ tiện nghi không khác gì thành phố. Em chỉ ngày hai buổi làm cô giáo trường làng rồi lo cơm nước chờ anh cũng sau một ngày lên lớp trở về. Thế giới chỉ có anh và em, bài vở, trường lớp và học sinh. Tất cả những thứ ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

        Anh nói rằng anh là con cả trong gia đình nên còn phải lo cho các em đỡ cha mẹ già, rằng anh không thể ích kỷ hưởng sự sung sướng một mình trong khi người thân vẫn còn lam lũ. Thế là thay vì một ngôi nhà riêng em lại phải sống cùng anh trong một ngôi nhà nhỏ mà có đến tận gần chục con người trong đó. Bao nhiêu quần áo thời trang, giày dép cao guốc nhọn nằm gần như mốc trong tủ vì hình như em không có lấy một thời điểm thích hợp để mặc chúng. Thay vì cùng anh nghỉ ngơi sau một ngày lên lớp mệt mỏi, em lại phải cùng ra đồng phụ mọi người. Bỗng nhiên em trở nên nhem nhuốc, và quê mùa hơn bao giờ hết. Mệt mỏi và có cái gì xen kẽ nỗi chán nản dâng trào mỗi khi em nghĩ về thế giới của mình trước kia. Nhưng thật lạ dẫu vất vả, chán nản như thế nhưng trong em chưa bao giờ xuất hiện một ý nghĩ là sẽ từ bỏ cuộc sống này. Hình như sau những nỗi niềm ấy, anh luôn bên em giúp cho em hiểu rằng hạnh phúc muốn được vẹn toàn nó cũng cần sự hy sinh trong đó.

        Mùa xuân thứ ba, em là mẹ. Đây là thời gian em mang trong mình nhiều nỗi niềm buồn vui lẫn lộn. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao ngày đó bố mẹ lại nhất quyết cản trở tình yêu của chúng mình. Em cũng đã thấm thía tại sao trước đây bố mẹ anh luôn phản đối cô dâu tiểu thư khuê các như em. Đơn giản chỉ một điều rằng bố mẹ anh cũng như em đều không muốn con mình phải khổ. Thật lạ dẫu sinh con ra trong nghèo khó hay sang giàu thì các bậc làm cha mẹ đều mong muốn con mình có được cuộc sống sung sướng an nhàn. Niềm hạnh phúc khi có con bên mình và tình yêu không bao giờ đổi thay của anh đã làm cho em quên dần đi những vất vả lo toan của cuộc sống hàng ngày.

        Mùa xuân thứ tư, con ngày một dần lớn lên cũng đồng nghĩa với những khó khăn mới ra đời. Anh từ chối mọi sự giúp đỡ từ bố mẹ em. Anh vẫn nhẹ nhàng an ủi em rằng một ngày nào đó anh sẽ tự tay xây dựng cho mẹ con em một ngôi nhà bằng chính sức của mình, rằng anh muốn làm một người chồng người bố thật xứng đáng với vợ và con. Thật lòng từ trong sâu thẳm đôi khi em cảm thấy mệt mỏi đến cùng kiệt và buồn vì sự sĩ diện hão của anh. Nhưng anh đã dần dần làm vơi đi nỗi niềm ấy khi luôn sát cánh bên em, làm cho em hiểu rằng trong cuộc chiến này em không hề đơn độc.

        Mùa xuân thứ năm. Giờ thì em đã đàng hoàng là một cô dâu trưởng mẫu mực đảm đang, một chị dâu được em chồng kính nể và một cô giáo điển hình tốt của trường. Thật lòng khi nhìn lại thành quả của ngày hôm nay, em không khỏi ngạc nhiên với chính bản thân mình. Tại sao từ một cô tiểu thư khuê các em lại có thể từ bỏ mọi thứ để rồi làm nên được những điều kỳ diệu như thế. Tất cả là nhờ anh đấy, một nửa cuộc đời của em ạ. Em đã không hề cảm thấy nuối tiếc khi phải rời xa bồn tắm sang trọng, những tiệm gội đầu xa xỉ để tắm trong một nhà tắm đơn giản do anh làm nên. Trong đó, em được chính tay anh dội từng gáo nước lá thơm để gội đầu. Hạnh phúc chỉ giản đơn thế thôi nhưng đã làm cho em mãn nguyện.

        Bây giờ em cũng đã có một ngôi nhà do chính công sức của mình góp dựng lên. Dẫu ngôi nhà ấy không được như ngôi nhà ngôi nhà mà người đời hằng mong ước. Nhưng ở đây em đã có đủ mọi thứ em cần. Đó là một mái ấm êm đềm cùng một tình yêu thánh thiện đầy sự hy sinh cho nhau. Mùa xuân lại về, mùa xuân sẽ lại ra đi nhưng em biết trong tim mình mùa xuân tình yêu của anh sẽ mãi mãi ở lại.

    (Sưu tầm)
                                                                                                         Việt Báo (Theo_24h)
     
    Báo quản trị |  
  • #42562   25/02/2009

    mucxaongo
    mucxaongo

    Mầm

    Khánh Hoà, Việt Nam
    Tham gia:07/02/2009
    Tổng số bài viết (20)
    Số điểm: 605
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 3 lần


    Cái Em Cần Thì Anh Không Có - Thế mới đau!!!
    Thảo luận: Ngày: 21/02/2009

    Cái Em Cần Thì Anh Không Có

     

     

    Đôi khi em cần 1 cú phone vào buổi sáng đánh thức em dậy, để có 1 ngày nắng hân hoan em dang tay chào đón... nhưng anh không gọi.

    Đôi khi em cần 1 lần đón đưa, em cần 1 điểm tựa cho 1 ngày làm việc căng thẳng phía trước ... nhưng anh ko đến.

    Đôi khi em cần 1 chút bốc đồng, bỏ làm, trốn học rủ nhau đi chơi... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    Đôi khi em cần một người đi ăn trưa cùng, để thay đổi không khí... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    Đôi khi em cần 1 SMS "Ngày hôm nay của em thế nào?" để em có thể mỉm cười vì là con gái em thích được quan tâm mà... Nhưng cái em cần thì anh ko có.

    Đôi khi em cần cuộc hẹn hò lúc tan sở, đi uống nước hò hét, kể lể về 1 ngày vất vả... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    Đôi khi em cần 1 bữa tối lê la trên vỉa hè, có thể vừa ăn vừa nói, có thể được húp xì xoạp, được cầm tay gỡ xương... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    Đôi khi em cần được lôi đi, để lấy cho riêng mình một chút bóng đêm, trên đường phố quen, chả cần biết đi đâu, chỉ là đi thôi... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    Đôi khi em cần 1 cái nắm tay, 1 cái vỗ vai, 1 va chạm cố tình để thăng hoa cảm xúc, để thấy mình đang sống trẻ... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    Đôi khi em cần 1 lần về khuya, đôi lúc em muốn phá phách 1 chút 1 thưởng thức 1 chút đổi gió về đêm, để cho gió thốc vào mặt, xua tan những ưu tư... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    .........

    Đôi khi em mộng mơ, em cần anh là một người mơ mộng... nhưng cái em cần thì anh ko có.

    .........

    Em ko cần anh phải giàu có, thành đạt, tài hoa, ko cần anh xuất hiện với những bó hoa thật to, ko cần anh đưa tới những nhà hàng sang trọng. Nhưng sao anh lại cần những thứ đó?

    Vì anh yêu em! Anh muốn mình thật xứng đáng với em, muốn anh có thể làm em tự hào, muốn cho em những điều tốt nhất ư?

    Nhưng đó chỉ là những thứ mà anh nghĩ là em cần thôi! Còn những thứ em cần thì anh không có!
    ------------------------------


     
    Báo quản trị |  
  • #42563   25/02/2009

    Hanni
    Hanni

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:07/01/2009
    Tổng số bài viết (25)
    Số điểm: 60
    Cảm ơn: 3
    Được cảm ơn 3 lần



    Cổ tích ngày hôm qua ,,
    Thảo luận: Ngày: 21/02/2009
    Cổ tích ngày hôm qua, magnify



    "Trăng đã khuyết để cuối trời đầy gió"

    Cô gái nhắm mắt cầu nguyện, một vì sao vụt sáng rồi tắt lịm trên bầu trời. Xa xa ngọn hải đăng le lói rực lên giữa vùng đêm sâu thăm thẳm. Biển đêm thật nhiệm mầu, ngàn con sóng khao khát vỗ vào bờ rồi tan ra vụn vỡ như đam mê chạm vào niềm kiêu hãnh tận cùng... Cô gái thấy trong lòng nhói đau. Ngày hôm qua không xa nhưng ngày hôm qua đã là cổ tích. Cô khép cửa bỏ lại những con sóng cồn cào phía mù khơi bóng tối.

    Cô gái hay đi chuyến Bus đầu tiên của ngày, gió sớm thốc tung mái tóc làm tóc bay tơi tả, cô chẳng buồn giữ lại bởi giữ có được đâu. Vả lại cô cũng không thích cột tóc bao giờ.

    Anh luôn chọn ngồi bên cạnh cô gái trên xe bus. Anh ngồi sát cô, tóc cô bay tơi tả, quất vào mặt anh, phập vào ngực anh đau điếng. Anh rất bực mình, rồi mắng thầm: con gái đi đường tóc tai rũ rượi chẳng buồn cột vào. Vô duyên lắm... Ấy thế mà anh không thể không ngồi cạnh cô, dù suốt chặng đường cô không nói năng câu gì. Ngày qua ngày, anh đâm ra nghiện những sợi tóc cô quất trên người anh. Anh luôn mong trời nổi gió...

    Cô nhìn qua kiếng xe, miên man nghĩ về cuốn video clip tối hôm qua: hình ảnh một cô gái nhọc nhằn vác trái tim to lớn đi lang thang khắp phố. Người ta phớt lờ cô, hy vọng về một lòng đồng cảm đã chuyển thành thất vọng. Phải chăng mỗi người chỉ cần một trái tim vừa vặn với... mọi người. Cô gái đang cảm nhận sự mệt mỏi của tâm hồn mình.

    Anh len lén quan sát cô, trời không nổi gió, tóc không phạt tứ tung, anh mới có dịp nhìn kỹ gương mặt cô gái: vầng trán bướng, mắt lá dăm (đa tình lắm chăng?!), mũi thấp và đôi môi đầy đặn. Cô không đẹp! Bằng trưc giác của một người đàn ông nghệ sỹ, anh đã nhanh chóng kết luận.

    Trời nổi gió, tóc cô gái lại bay quất vào mặt anh đau tả tơi. Anh tỉnh người, âu cũng là sự trừng phạt ngọt ngào cho ý nghĩ vừa rồi. Cô đưa tay vuốt hờ mái tóc đế tóc không chắn tầm nhìn của mình. Như có ma lực, anh bị hút vào cô, anh muốn chính mình sẽ vuốt giữ mái tóc cho cô và hôn lên đôi môi đầy đặn kia nụ hôn nồng nàn. Cô duyên lắm! Anh thẩm định lại chính xác bằng trực giác của người đàn ông chưa từng nghệ sỹ bao giờ.

    Hồi còn bé, cô rất thích đọc truyện cổ tích. Thế giới tuổi thơ của cô đầy ắp những câu chuyện cổ tích thần tiên. Mỗi tuần một lần, mẹ cô đi chợ về với quyển truyện cổ tích trên tay, khi thì "Công chúa mặt trời", khi thì "Hoàng tử và bảy cây sồi"... cô nôn nóng chờ được nhận như đón nhận một phép màu huyền nhiệm. Cô yêu mẹ và yêu cổ tích...

    Mười năm sau cổ tích của mẹ, hình như cô bắt đầu yêu . Tình yêu đẹp như... cổ tích. Anh mơ về những thảm cỏ êm đềm để ngả lưng thanh thản. Cô mơ về những dòng sông chứa tình yêu không bao giờ cạn, không bao giờ đổi thay. Anh hát cho cô nghe những bài tình ca nồng nàn, tin cậy. Cô làm tặng anh những bài thơ chan chứa yêu thương. Những ngày cô ôm đàn ngồi hát "Chiếc lá thu phai" đã dần xa. Từ đấy hạnh phúc cứ thế lang thang. Cô yêu anh và yêu cổ tích.

    Nhưng cổ tích của anh không như cổ tích của mẹ. Trái tim cô bị tổn thương và thiên đường của những câu chuyện thần tiên đã không bao giờ còn nữa. Cô gái không còn mộng mị chỉ vì cổ tích không cứ phải từ "ngày xửa ngày xưa"...

    Cô tốt nghiệp và chông chênh trước mọi ngã đời. Một người đàn ông ngoại quốc làm quen và đề nghị một mối quan hệ xa hơn để cô sang Pháp cùng ông chung sống. Cô biết chắc đó không phải là tình yêu, đó là sự bỡn cợt của số phận với cuộc đời cô chăng? Cô bắt đầu đấu tranh với chính mình. Cô cố thuyết phục mình nhận lời ông. Cô sẽ có cuộc sống mới ở kinh thành Paris tráng lệ. Cô sẽ có những cơ hội tốt cho đứa em của mình trong tương lai. Cô sẽ được ông nâng đỡ sư nghiệp và mọi điều mong muốn. Lại một câu chuyện cổ tích nữa chăng (?!) Ý nghĩ cô quay quay, lý trí cô chao đảo. Phương tiện, tình yêu là phương tiện... cô loay hoay với ngổn ngang cân nhắc...

    Cô trả lời ông vào một buổi chiều mưa đổ. Cô bật cho ông nghe bài hát "Diễm Xưa", ông không biết nhạc Trịnh bao giờ. Ông bảo muốn nghe cô chơi đàn guitar và ngắm cô xõa tóc. Nhưng cô không thế vì đã quên hết Gam và móng tay cô đã quá dài không còn bấm dây được nữa. Cô trả lời ông vào một buổi chiều mưa đổ. Ông không quá bất ngờ vì ông biết trước sự chọn lựa của cô. Ông vẫn mong có một phép nhiệm màu nhưng thiên đường cho những câu chuyện cổ tích đã mất tự bao giờ.

    Cô gái đi đến một nơi không quá xa nhưng đó chắc chắn là một nơi lạ lẫm. Anh là người xa lạ, người luôn muốn ngồi sát cạnh bên cô, không vì nguyên cớ sâu sa gì, mà chỉ vì muốn tận hưởng cảm giác đau lịm người vì tóc cô quất lên người anh tơi tả. Sao mà yêu đến vậy. Tóc cô đen như... đêm! Trong phút chốc anh tạm quên hết những ngân hàng dữ liệu, những giao động của chỉ số. Anh ngây ngô như thời trẻ dại. Anh cập thuyền lòng mình đến bến mộng mơ, có hay đâu thuyền cô đã rời bến ấy tự bao giờ .

    Cô mệt mỏi ngả đầu lên vùng tóc rối. "Thôi nghe em tóc kia còn xanh, thì xin cứ an lành...

    Tự sự của tác giả: Trang T.T. Nguyen - Hiện làm trong lĩnh vực quảng cáo - thương hiệu - marketing: branding, advertising (copy-writer), PR:

    "Thương mến,
    Đến gần đây, nghe tôi kể về cổ tích một đôi chân, và con đường - bạn đồng hành vĩnh viễn của đôi chân ấy. Đôi chân hay than vãn về đời sống chông chênh, vô tận, không một nơi chốn riêng trú ngụ. Con đường im lặng ôm trong lòng sức nặng của đôi chân có đôi khi vừa dợm bước đã ra chừng mỏi mệt. Con đường cứ nối mãi những bước phiêu linh trên lộ trình dài như hơi thở của một dòng văn không chấm phẩy. Cứ vậy. cho đến khi, con đường không còn thấy đôi chân ngần ngại, đôi chân cũng thấy con đường chẳng còn dài như lúc bắt đầu đi.
    Thương mến ạ, dù gì cũng phải đến lúc đôi chân - tôi nhận biết ra mình đang bước trên con đường tương thức với ký ức của chính mình.
    Hình như, có những chuyện… bình thường như cổ tích. Tôi - giờ đây ngây ngô thảng thốt, rằng: đã vừa tìm được chốn riêng tôi, nơi mà những đám mây cầu vồng thấy vây quanh bềnh bồng ngày tuổi trẻ, và cọ thanh xuân khao khát vẽ ý tưởng những hoang đường.
    Và thương mến, có vừa vặn không - một lối ngõ dẫn vào góc riêng tôi; có bồi hồi mơ mộng - vì làn hương mỏng, chỉ trong đầy một hơi thở nhẹ đã tan biến hư không.
    Góc riêng một chốn mênh mông - với lòng!
    -trg"

     
    Báo quản trị |  
  • #42564   28/02/2009

    traitimhoangvu85
    traitimhoangvu85

    Sơ sinh

    Bắc Giang, Việt Nam
    Tham gia:06/02/2009
    Tổng số bài viết (40)
    Số điểm: 110
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    Chào mọi người, mình kể một chuyện tình cho mọi người nghe nha. Ai bảo dân luật không hứng thú với tình yêu chứ

    CỔ TÍCH MỘT CHUYỆN TÌNH

     Ngày…tháng …năm….

              Người ta bảo hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cực. Nhưng dù mình là hai đường thẳng song song, em đã kịp gặp anh trong sáu mươi năm cuộc đời. Sẽ chẳng là gì cả, nếu như ta chỉ là bạn học cùng lớp. Sẽ chẳng là gì cả. Ngốc ạ! Nếu như không có một ngày em ngồi sau xe anh. Nếu như Đà Lạt không lạnh, em sẽ không ngồi sát vào anh thêm 1 chút, sẽ không co ro như một con mèo ướt sau lưng anh. Sẽ không tháo đôi găng tay màu tím dúi vào tay anh. Sẽ không có một ngày ta dạo quanh bờ Hồ Xuân Hương và cảm giác cần có nhau….

    Ngày…tháng …năm….

              Chiều nay, dạo quanh con dốc. Một mình. Một cảm giác trống rỗng.

              Chiều nay, em thấy tâm hồn mình như đám mây trắng kia. Lênh đênh. Vô định. Em không phải là một hoạ sĩ tài ba để có thể vẽ được nỗi buồn. Em cũng chẳng phải là một nhà giao cảm có giác quan thứ sáu, để có thể truyền tới anh sự đồng cảm về một nỗi nhớ mông lung. Em chỉ là em. Lặng lẽ và giản đơn như chính Đà Lạt.

              Anh đi. Muốn gửi anh 1 chút cái lạnh Đà lạt, len vào từng lớp áo. Muốn gửi anh một chút nắng Đà Lạt. Nhè nhẹ. Dìu dịu. Muốn gửi anh một ánh mắt em nhìn. Sâu thẳm. Và dịu dàng.Muốn gửi anh một cái gì đó rất riêng. của Đà Lạt. Và của em. Anh đi rồi. Vội vã. Không một lời tạm biệt. Không một cái nắm tay. Chẳng một lời hẹn hò. Cũng lặng lẽ, và bí ẩn như chính Đà Lạt.

    Ngày…tháng …năm….

              Đêm nay Đà Lạt hoang lạnh. Khoác chiếc áo ấm, em ra phố. Mưa lất phất. Không nặng hạt, chỉ đủ làm ướt tóc em. Qua con phố quen, thấy vẫn còn vương vãi tiếng cười của hai đứa hôm nào. Một đêm mưa, anh đã từng chở em như thế. Trên một con dốc. Một lần duy nhất chúng ta vui vẻ cười, thân mật như một đôi tình nhân. Đêm ấy trời cũng lất phất như thế này. Em nép vào vai anh, thấy lòng mình ấm lại.

              Lượn qua 1 góc đường. Nhớ lúc hai đứa cùng nhau uống sữa đậu nành “ôm”. Ban đầu, hai đứa hơi ái ngại, nhưng sau đó nghe thằng bạn cùng lớp cũ giải thích: “Trời Đà Lạt lạnh lắm, buổi tối uống sữa đậu nành, người ta phải ôm… li mà uống cho đỡ lạnh!” thì hai đứa cười ngất. Em nghe tiếng cười của đôi mình hoà tan trong nhau. Hay chỉ là cảm giác của em như thế???. Còn nhớ, chỗ này đây. Cái chỗ này, cái chỗ uống “sữa đậu nành ôm” ấy, anh đã nói với mọi người rằng anh dị ứng ăn hải sản, dị ứng các con tôm, cua, ghẹ,…. Và dị ứng …con gái! Em nghe lòng mình chững lại. Một giây thôi.

    Ngày…tháng …năm….

              Em nằm nghe tiếng mưa. Không biết mình đang nghĩ gì. Không dám thừa nhận rằng mình đang nhớ anh. Tất cả như một giấc mơ.

              Em còn nhớ. Lần cuối cùng ta gặp nhau, cũng chẳng có gì. Chẳng một câu ngọt ngào em từng nghe trong sách vở. Chẳng có những cái ôm thắm thiết, thậm chí chỉ là một cái nắm tay. 24 tuổi. Nhưng ta biết nhau từ ngày còn bé xíu. Học chung 1 lớp 6. Có phải vì vậy mà trong mắt nhau mình vẫn thấy như xưa, thấy cả hai vẫn còn nhỏ lắm. 24 tuổi. Người ta đã quá quen với thế giới tình cảm. Có đứa bạn đã sắp có con. Còn em và anh…! Anh xem em là đứa trẻ, hay chính chúng ta không nhận ra mình đã lớn? Đêm ấy anh chở em đi khắp các nẻo đường. Lặng lẽ. Nhìn xuống đường. Em thấy hai cái bóng cũng lặng lẽ. Lặng lẽ và cô đơn. Có phải chúng ta đã từng yêu, từng có những mối tình đầu rất đẹp, và từng thất vọng? Để đến lúc gặp lại nhau, thì không còn sự rung động của mối tình đầu, mà chỉ là một sự phân phân, không xác định được mình có yêu người đối diện hay không? Hở anh?

     Ngày…tháng …năm….

              Nhìn qua ban công chợt thấy mưa về.

    Trong lòng đột nhiên dậy lên một niềm khát khao không tài nào cưỡng nổi, ước gì được đắm mình dưới cơn mưa ấy.

    Ngày mưa năm nay, ngày mưa năm trước... Dòng thời gian trơn tuột qua từng kẽ ngón tay, cảm nhận được nhưng không cách nào nắm bắt. Không rõ là mình đang buồn? Hay đang cô đơn? Hay đang trống trải? Hay tất cả? Hay không gì cả?

    Mình chẳng thể tách bạch được rõ ràng. Tự nhiên liên tưởng giá như tất cả mọi cảm xúc, tâm trạng giống như thúng bánh đầy của cô hàng bánh cuốn năm xưa, mình sẽ bóc tách nó ra, từng lớp, từng lớp một. Lớp này là buồn đau, lớp này là nhung nhớ, lớp này là trống vắng, lớp này là rộn ràng... Để đã buồn thì thôi nhớ, đã vui thì đừng đau, đã hạnh phúc thì đừng bất an, lo lắng.

    Giá như con người chỉ đơn giản như thế, thì... đơn giản quá...

    Mọi ký ức bị mưa xóa đi sạch sẽ như chưa từng tồn tại. Những khắc khoải, những nhói buốt có lúc tưởng như cả đời này cũng không quên đi được vậy mà phút chốc "phựt"... như người ta cầm kéo cắt đứt một sợi dây. Để lại một khoảng trắng mênh mông.

    Trong lòng dường như chơi vơi một nỗi nhớ, chỉ nhớ thôi, không nhớ ai cả.

    Bỗng thấy mình cần lắm hơi ấm một bàn tay, cần một bờ vai rộng...

    Nhưng bàn tay ai thì đủ ấm, bờ vai ai thì đủ rộng?

    Ừm, rồi sẽ là anh. Nhưng liệu em có thể mang lại sự bình yên lẫn rộn ràng cho anh, hay nhiệt huyết nơi anh sẽ đông cứng khi chạm phải phần lạnh lẽo trong em?

    Nhưng dù có thế nào thì anh cũng sẽ đến nhé!

    Hãy đến khi...

    Mà thôi, tùy anh!

    Nhưng đừng đến hôm nay, cũng đừng đến vào ngày mai... Đừng đến vào ngày mưa.
    Anh nhé!

     Ngày…tháng …năm….

    Em ghét….

    Em ghét anh khi anh nhìn một ai khác không phải là em, khi anh ở bên họ cười đùa thay vì ở cạnh, làm em vui như mọi ngày. Em ghét anh khi anh cười với ai đó nụ cười thật tâm từ tình cảm của mình. Em ghen.

    Em ghét khi mình phải ghen với một ai đó vì những chuyện không đáng có, những chuyện theo như lời anh nói chỉ thật nhỏ mà thôi. Em ghét thấy mình vô dụng trong kiềm chế tình cảm của mình, em ghét mình lúc này sao mà hay khóc quá. Mệt mỏi.

    Em ghét... Ghét anh rất nhiều nhiều thứ, ghét anh khi anh vô tâm trong những lời nói, ghét khi anh ko chịu hiểu em, ghét khi anh không chịu lo cho sức khỏe của bản thân.
              Nhưng em cũng ghét em nhiều lắm! Ghét mình sao không thể quyết định nổi bất cứ chuyện gì, sao ở nhà thì cứng đầu khó bảo, mà gặp anh lại ngoan ngoãn không ngờ. Ghét nhất là mỗi lần giận dỗi khóc thật nhiều mà chỉ nghe anh nói, được anh ôm vào lòng lại huề ngay. Em ghét mình yêu anh quá. Em ghét... cả anh.

    Em cứ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình bên nhau, em sẽ làm cho anh thật vui mỗi ngày. Buổi sáng mình sẽ thức dậy bên nhau, việc đầu tiên của em là viết cho anh một lời nhắn ý nghĩa. Buổi trưa, em muốn đợi anh về ăn cơm, hay khi anh bận em sẽ nấu cơm đem tới nơi anh làm việc, ngồi nhìn anh ăn và kể cho anh nghe một câu chuyện vui nào đó... Buổi tối, em muốn cùng anh đi dạo kết hợp việc tập thể dục (dù em biết rằng anh không hề thích đi bộ chút nào), mình sẽ vừa đi vừa nắm tay nhau nhé. Khi đêm về, em muốn nằm cạnh anh để nghe anh nói về những dự định cho tương lai, về những đứa con mà ta sẽ có, về những kế hoạch cho công việc anh đang làm.

    Em sẽ nấu cho anh thật nhiều món anh thích (dù em sợ anh ăn nhiều rồi bệnh), em sẽ xoa bóp vai cho anh khi anh vừa làm việc xong và em sẽ là người duy nhất (em luôn muốn như thế) ở bên anh dù có bất cứ chuyện gì.
    Anh sẽ hối hận đó. Hối hận thật nhiều nếu anh để mất em. Vì vậy, anh hãy nắm tay em thật chặt đừng buông khi em giận dỗi; ôm em thật mạnh để em biết được anh yêu em nhiều đến mức nào; quan tâm em thật nhiều để em hãnh diện với mọi người và hãy nói yêu em mỗi ngày để em biết rằng em là duy nhất trong cuộc đời anh.

    Ngày….tháng…năm….

              Em nghe thời gian rơi qua từng kẽ ngón tay. Chậm rãi, buồn tênh, nhưng không thể nào dừng lại được.

              Chiều nay, em mặc áo đỏ. Nhớ ngày gặp anh, em cũng mặc áo đỏ. Có phải ta không hiểu nhau, nên ta đã xa nhau, mà càng xa nhau, lại càng không hiểu nhau? Cũng như em thích màu đỏ, còn anh lại thích màu xanh. Nhưng chắc không bao giờ anh biết rằng, đối với sự hoà hợp kỳ diệu của sắc màu, khi màu đỏ trộn lẫn với màu xanh, sẽ tạo thành một màu tím. Màu tím! Anh biết không? Em đang ngồi một mình, trong quán cà phê ngày ấy em và anh từng ngồi. Thấy cuộc sống sao vô vị quá. Ở góc đằng kia, như vẫn còn hình bóng anh thấp thoáng. Một cặp kính trắng nhập nhoè, để mỗi lần nhìn vào đó, em muốn khám phá ánh nhìn bí ẩn từ đôi mắt kia. Em không hiểu, tình yêu nhanh thế sao? 3 ngày, đủ để em yêu anh. 3 ngày, một khoảng thời gian ngắn ngủi cho một lần họp lớp cũ. Nhưng cũng chỉ 3 ngày, em mang theo mỗi nỗi nhớ nhẽ nhàng, mảnh mai như sợi chỉ vắt ngang qua đời.

              Chiều nay, em như kẻ mộng du. Anh đi rồi, không một lời từ biệt. Không hẹn ngày trở về. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn thưa dần. Em bóc 1 tờ lịch trên tường. Chợt nhận ra rằng mùa xuân đã trôi qua.

              Anh như thật. Lúc lại như mơ. Có đêm em nằm trăn trở, nước mắt lăn dài trên gối. Một bài hát. Một chiếc khăn quàng cổ. Và một nụ hôn. Đó là tất cả những gì còn lại. Nửa như thật, nửa như mơ.

    Ngày….tháng…năm….

              Anh bảo: “quên anh đi!”. Một câu ngắn ngủi. Nhưng đủ chủ vị ngữ. Đủ những gì cần nói. Và đủ để chấm dứt một cuộc tình. Em nhận ra rằng trong cuộc sống thường nhật của mình em đã có thêm một thói quen mới: nhớ anh! Em quen mỗi ngày làm việc, online gặp anh nói vài chuyện vu vơ. Em quen mội buổi tối mình nhắn tin cho nhau, cảm giác vài trăm cây số không còn là điều đáng ngại.

               Còn nhớ Thứ sáu, ngày 13, vào năm thứ 13 ta biết nhau, anh đã đi một ngày đường chỉ để về Đà Lạt gặp em 2h đồng hồ. Anh đã hôn em. Có lẽ, đó là nụ hôn đáng nhớ nhất trên đời. Em còn nhớ, đó là một đêm mưa. Anh vẫn vậy. Khuôn mặt thật hiền, và cặp kính trắng lấp loá làm cho đôi mắt trở nên bí ẩn. 2h bên nhau. Tại một quán cà phê lãng mạn, chỉ để ngồi bên nhau cùng nhìn ra bầu trời đêm. Anh đã từng nói: “Ước gì thời gian ngừng trôi!”. Nhưng có phải vì thời gian vẫn vô tình đi tiếp cuộc hành trình của nó, nên anh đã xa em.

              Mình đã là một đôi tình nhân chưa nhỉ? Em không biết. Có lẽ là chưa. Mà cũng có lẽ là rồi. Hay chẳng là gì cả? Mà rồi cũng chẳng là gì cả. Một quán cà phê lảng mạn. Một đêm mưa lất phất. Không gian đặc sánh như ly cà phê không đường. Và một nụ hôn. Tất cả những cái ấy đã làm thành một tình yêu chưa nhỉ?

     Ngày….tháng…năm….

              Lại một chiều nữa trôi qua. Đà Lạt lúc nắng lúc mưa như cô bé con ngỗ nghịch mới lớn. Em mơ về hoàng tử của riêng mình. Không phải áo bào bay phần phật. Không cưỡi ngựa trắng hí vang trời. Chỉ là anh. Chỉ là anh sau một chuyến xe dài, mệt mỏi, sẽ bước xuống. Nơi đó có em đang đứng đợi. Em từng đọc đâu đó : “Nhà ga đôi khi không phải để tiễn đưa.” Phải rồi, nhà ga đôi khi không phải để tiễn đưa, mà là nơi đón đợi…


     
    Báo quản trị |  
  • #42565   04/03/2009

    traitimhoangvu85
    traitimhoangvu85

    Sơ sinh

    Bắc Giang, Việt Nam
    Tham gia:06/02/2009
    Tổng số bài viết (40)
    Số điểm: 110
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    huhuhu! mọi người ơi! cái đoạn nhật ký trên kia là chuyện tình của em đó. Kết cục là bây giờ em bị...thất tình. Làm sao cho hết buồn đây.. cứ tho tình trạng này, công việc của em không hiệu quả. mới bị sếp la nè.
     
    Báo quản trị |  
  • #42566   05/03/2009

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Chuyện tình cảm cũng khó nói thật traitimhoangvu85 nhỉ?! Đôi khi nó đến không đúng lúc, với người không nên. Nhưng nào ai điều khiển nổi con tim. Đúng là một quảng thời gian rất rất dài để có thể yêu, để có nhớ, và để có thể quên một người. Và nhất là mối tình đầu . Nhưng khi tất cả đã đi qua, chỉ có bản thân ta với nỗi đau, nỗi dày vò là còn ở lại thì ta vẫn phải sống, phải làm việc, và phải yêu.
    Cerano không biết khuyên hay nóigì để bạn bớt buồn nhưng tin rằng bạn biết mình phải làm gì. Bởi bạn thấy được ngay là nhớ, buồn vì những điều đã qua chỉ làm bản thân tệ hơn (cụ thể là bạn bị sếp "dũa" đấy )
    Chúc bạn thành công
    "Khi anh đến bên em, anh dạy em biết cách yêu một người. Nhưng khi anh rời xa em, anh quên không dạy em cách để quên một người"
    (thật ra mấy câu trên bằng tiếng Anh, nhưng Cerano bỏ av lâu quá quên mất cú pháp rùi nên viết tiếng Việt )

     
    Báo quản trị |  
  • #42567   05/03/2009

    traitimhoangvu85
    traitimhoangvu85

    Sơ sinh

    Bắc Giang, Việt Nam
    Tham gia:06/02/2009
    Tổng số bài viết (40)
    Số điểm: 110
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    cảm ơn cerano rất nhiều!
    Có đôi khi xung quanh ta rất nhiều người, nhưng vẫn thấy có 1 khoảng trống không thể lấy đầy.
    có nhiều chuyện không thể tâm sự với bạn bè xung quanh, nhưng được 1 người bạn từ nơi xa, chưa gặp bao giờ chia sẻ và lắng nghe là điều hạnh phúc nhất đó.
    Cảm ơn bạn rất nhiều (mình chẳng biết nói gì hơn cả!)
     
    Báo quản trị |  
  • #42568   05/03/2009

    cerano
    cerano
    Top 200
    Mầm

    Cần Thơ, Việt Nam
    Tham gia:23/08/2008
    Tổng số bài viết (400)
    Số điểm: 500
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 42 lần


    Hìhì!! Ngại quá  
    Thật ra định nói thêm một câu nữa mà quên: "Yêu một người không nhất thiết phải ở bên người đó, mà là vui với hạnh phúc của người đó"
    Hổng biết có đúng không nữa

     
    Báo quản trị |  
  • #42569   05/03/2009

    traitimhoangvu85
    traitimhoangvu85

    Sơ sinh

    Bắc Giang, Việt Nam
    Tham gia:06/02/2009
    Tổng số bài viết (40)
    Số điểm: 110
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    Trời, đúng là "chuyên gia tâm lý tuổi cặp...kè"
     
    Báo quản trị |  
  • #42570   06/03/2009

    traitimhoangvu85
    traitimhoangvu85

    Sơ sinh

    Bắc Giang, Việt Nam
    Tham gia:06/02/2009
    Tổng số bài viết (40)
    Số điểm: 110
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    #ccc" align="center">

    Tình yêu của bông cỏ nhỏ bé

    Chuyện kể rằng nơi thảo nguyên xa xôi, có một cây cỏ xanh nhỏ bé, hát ngân nga trong những cơn gió nhẹ, bài tình ca tặng cây bụi đứng bên. Cây bụi ơi sao chẳng ngoái nhìn, cứ mải mê ngóng những ong và bướm, cứ buồn bã vì mình không có được nét rực rỡ hướng dương hay thơm ngát nụ hồng… Cây bụi không biết có một kẻ hết lòng, tặng cho Cây cả tình yêu, niềm tin, hy vọng, dồn màu xanh vào ba cánh trái tim căng mọng, yêu đơn phương không mong đợi điều chi.

    Mỗi ngày mới khi màn đêm vừa đi, Cỏ ba lá ngước nhìn mặt trời với khát khao duy nhất, vầng dương ơi hãy lắng nghe tiếng lòng em chân thật, nguyện làm tất cả để Cây bụi được vui.. có thể chăng ban một đoá hoa thôi, là Cây bụi sẽ có được tình yêu của ong và bướm. Cỏ ba lá nhỏ nhoi nhưng tình yêu rộng lớn, có thể làm gì để thực hiện ước mơ? Trên thảo nguyên mây trắng vẫn lững lờ, gió bay qua thì thầm "cần một điều may mắn… chỉ khi nào Cỏ có bốn lá thôi…"

    Cỏ chợt buồn vì điều đó quá xa xôi, vậy ra trong cuộc đời không chỉ cần có tình yêu, niềm tin, hy vọng… Khẽ nghiêng mình ngắm ba trái tim bé bỏng, làm sao có được một lá thứ tư? Cây bụi đứng bên vẫn ủ rũ trầm tư, Cỏ ba lá run run "vì cây em sẽ…" Cây bụi vô tâm không nghe thấy có âm thanh rất nhẹ…tiếng một trái tim vừa tự vỡ làm đôi. Cỏ ba lá giờ có bốn cánh rồi, cây bụi nở bừng những bông hoa sặc sỡ, vui sướng hân hoan trong nắng vàng rạng rỡ, đâu biết dưới chân Cỏ đang héo dần đi…

    Hạnh phúc khi yêu là được cho đi... tình yêu đó lớn đến vỡ đôi trái tim em xanh mướt, để nhắn nhủ những ai đang kiếm tìm: may mắn không tự nhiên có được, mà đến từ tình yêu và những trái tim biết sống vị tha...

                                                                                                    (st)

     
    Báo quản trị |  
  • #42571   07/03/2009

    Hanni
    Hanni

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:07/01/2009
    Tổng số bài viết (25)
    Số điểm: 60
    Cảm ơn: 3
    Được cảm ơn 3 lần


    Hãy giả vờ anh nhé (Sưu tầm trên Blog)

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em - giả vờ sợ mất em, anh nhé !!!

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">1
    Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi "Em đâu...",
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">thật lòng được không anh !!!

    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">2
    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng..."

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">3
    Em sẽ vờ làm như buồn ngủ khi lên xe bus với anh đấy (nhưng mà thực ra tỉnh rụi). Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em …

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">4
    Và giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông "hợp pháp" mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai cho anh như thế?
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">Giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật ...#00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">5
    Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé (hôn giả vờ thôi mà) cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">6
    Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">7
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">Anh hãy giả vờ nói yêu em. #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm...#00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">8
    Giả vờ níu kéo em khi em nói: “Có lẽ đã tới lúc em đi!” Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh.
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">Đủ mạnh... để em không còn cảm giác được "giả vờ" đấy anh !!!

    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">9
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">Anh hãy giả vờ gọi tới điện thoại của em vào những buổi sáng ấm áp cũng như đang mưa lạnh cóng ngoài đường để gọi em dậy bằng những câu nói ấm áp:#00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma"> ”Dậy chưa đấy!Dậy đi nhé bé... Anh sẽ mang đồ ăn sáng tới đấy…” Giả vờ thôi mà anh hay cứ vờ như mình đang gọi lộn số ấy...

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">10
    Giả vờ em bị bệnh và anh tới lo lắng, nấu cháo và đắp khăn ấm cho em anh nhé…
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">Nhưng trong lòng anh thì vẫn một chút lo lắng thật sự… được ko anh?#00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma"> Một chút thôi cũng được !!!

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">11
    Anh giả vờ mua kem cho em mỗi khi em buồn và dỗ dành em anh nhé (vì món thix nhất của em là kem mà).

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">12

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">Giả vờ mua Conan cho em khi em làm nũng với anh anh nhé (em thích Conan mà anh)... Mua xong anh cũng sẽ giả vờ cùng em ngồi xem anh nhé.

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">13
    Anh hãy giả vờ mua những chiếc áo có màu em thích... và rồi đi khoe em và nói “Anh mua màu này là vì em đấy!”... giả vờ thôi mà... Một cái áo thôi cũng được rồi anh àh...

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">14

    Nhưng anh cứ giả vờ đi…
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">còn em là thật anh àh...#00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma"> Em sẽ không bao giờ lừa dối anh… #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">không bao giờ…#00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma"> vì tình yêu trong em thật thà lắm…

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">15
    Có gì đó bay vào mắt làm em cay mắt quá...
    ...Nước trên mắt em lại chảy đấy...
    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">Ran rát mặn mặn...

    #ff99ff; FONT-FAMILY: Tahoma">16

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">Anh này... không phải em khóc đâu, có gì bay vào thôi…

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">17

    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">Lạ...
    #00ccff; FONT-FAMILY: Tahoma">
    "Nguồn: Bo's Blog"

     
    Báo quản trị |  
  • #42572   07/03/2009

    luatminhtriet
    luatminhtriet

    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:03/12/2008
    Tổng số bài viết (87)
    Số điểm: 458
    Cảm ơn: 3
    Được cảm ơn 3 lần


    Yêu là sống hết mình cho tình yêu đó !

    Bạn ơi, hãy sống, hãy yêu và nhớ yêu hết mình nhé ! Xin kính tặng diễn đàn bài thơ hay mà tôi tâm đắc !

    Löa rÊn vµo c©y ruét gç rùc than hång.
    Cø n¾ng cø m­a ch¼ng thÓ nµo tµn lôi.
    C©y lÆng lÏ ch¸y ngÇm, ch¸y ®Õn thµnh tro bôi.
    Em yªu anh, Yªu ®Õn ch¼ng cßn Em


    Tác giả: SÓNG CỎ.


     
    Báo quản trị |  
  • #42573   10/03/2009

    traitimhoangvu85
    traitimhoangvu85

    Sơ sinh

    Bắc Giang, Việt Nam
    Tham gia:06/02/2009
    Tổng số bài viết (40)
    Số điểm: 110
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 1 lần


    #ccc" align="center">

    Câu chuyện của những nụ hôn…

    Ngày bé, nó được mẹ dạy “hôn” những người nó yêu thương: vòng tay qua cổ và đặt lên má họ một nụ hôn.
    Và cứ thế. Nó yêu mẹ nhất nên ngày nào đi học mẫu giáo về là nó hôn vào má mẹ. Hôm nào nó quên thì ba nó nhắc : "Hôm nay con hun mẹ chưa?”..

    Khi nó hôn một ai đó,nó biết người đó cũng vui. Mẹ nó vui, ba nó vui, anh Hai nó vui…và nó cũng vui.

    Có lần bà ngoại lên chơi. Nó cũng chạy lại hôn vào má ngoại. Rồi nó chun mũi nhăn mặt : "Bà ngoại có mùi gì kì lắm! "…Bà ngoại bất ngờ nhìn nó giây lát rồi cười xuề như chưa có gì xảy ra. Sau hôm ấy,nó bị mẹ đét mấy cái vào mông vì “tội hỗn”. Nó khóc òa như mọi đứa con nít bị mẹ đánh đòn, nhưng mà thật sự chẳng rõ lý do vì sao lại “hỗn” vì nó cứ nghĩ là nó nói sự thật mà còn bị đánh…

    Mãi sau này lớn lên, nó mới biết, cái “mùi kì” cái mùi đặc trưng của người già, mùi được tích tụ từ những năm tháng tảo tần và lam lũ nuôi con nên người, mùi của yêu thương chưa thành lời như chất chứa đầy trong tim bà qua bao ngày …

    Và cũng từ bao giờ,khi nó hết cấp 1, vào cấp 2 rồi lên cấp 3,t hói quen hôn người nó yêu thương đó biến mất dần như thể chưa bao giờ tồn tại trong ý thức của nó. Tự bao giờ, nó ngại thể hiện “yêu thương” như ngày còn nhỏ…

    Thằng bé con cậu nó ở Úc về chơi. Thằng nhóc mới ba tuổi rưỡi bám nó như sam vì khoái chí với mấy cái trò nó bày ra.Đôi lần thằng nhóc ôm lấy cổ nó, hôn một cái chụt vào má nó trước mặt bao nhiêu người khiến nó ngại muốn chết, mọi người cười xòa, nó thấy âm ấm ở má mà lại vui vui: "Ờ thì...hôn là thể hiện yêu thương mà ! "…

    Vào Đại học, nó hay ngồi gần cô bạn người Đà Nẵng. Thi thoảng giờ nghỉ giải lao,con nhỏ quay sang đánh chụt vào má nó một cái khiến nó hết hồn hét toáng : ”Ghê quá ! Bà bị les hả?”. Con nhỏ chẳng những chẳng phản ứng, tròn mắt tinh nghịch :”Ơ ! Tui iu bà mà..! Iu quý thì thể hiện bằng nụ hôn là chân thực nhất nhé!”. Nó ậm ờ, ừ thì con nhỏ nói đúng.

    Mẹ đang làm bếp. Nó lẻn lẻn luồn ra sau lưng mẹ,đánh chụt một cái vào má mẹ. Mẹ giật mình: ”Con nhỏ này..!” và nó thấy trên má mẹ ửng hồng. Và nó biết bất cứ ai được người mình yêu thương dành tặng nụ hôn đều hạnh phúc.

    Những người bạn dành cho nhau nụ hôn trên má.Những người yêu nhau dành cho nhau nụ hôn trên môi. Những nụ hôn cho đi,là cả những cảm xúc theo đó đến nơi được nhận. Và câu chuyện của những nụ hôn là câu chuyện của những tình yêu thương chưa bao giờ dứt…

     
    Báo quản trị |