Căn cứ Điều 22 Bộ luật Hình sự năm 2015, sửa đổi năm 2017 quy định như sau:
“Điều 22. Phòng vệ chính đáng
1. Phòng vệ chính đáng là hành vi của người vì bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình, của người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức mà chống trả lại một cách cần thiết người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích nói trên.
Phòng vệ chính đáng không phải là tội phạm.
2. Vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng là hành vi chống trả rõ ràng quá mức cần thiết, không phù hợp với tính chất và mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi xâm hại.
Người có hành vi vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng phải chịu trách nhiệm hình sự theo quy định của Bộ luật này.”
Theo quy định trên, phòng vệ chính đáng là hành vi chống trả cần thiết khi bị người khác xâm phạm về tính mạng sức khỏe, nhằm mục đích bảo vệ các lợi ích hợp pháp, đồng thời ngăn chặn hành vi tấn công bằng cách gây thiệt hại cho người có hành vi tấn công. Tuy nhiên hành vi chống trả không được vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng.
Hiện nay, pháp luật chưa quy định cụ thể thế nào là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng nhưng khi xem xét một cách toàn diện tình tiết của vụ án, đặc biệt là tâm lý, thái độ của người phòng vệ khi xảy ra vụ việc để xác định hành vi phòng vệ chính đáng có vượt quá giới hạn không.
Hành vi phòng vệ chính đáng phải đảm bảo 02 điều kiện sau:
Thứ nhất, hành vi tấn công của người có hành vi vi phạm phải là đang hiện hữu xâm phạm đến lợi ích của Nhà nước, tổ chức, quyền và lợi ích chính đáng của công dân.
Thứ hai, người phòng vệ có sự chống trả một cách cần thiết nhưng phải phù hợp với tính chất, mức độ nguy hiểm của hành vi tấn công.
Người có hành vi vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự theo quy định của pháp luật. Tuy nhiên, vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng được coi là một trong những tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự theo quy định tại Điều 51 Bộ luật hình sự 2015, sửa đổi 2017.